Pheromone

Chương 46:

Trước Sau

break

“Anh Ha Joon! Anh Ha Joon!”

Tiếng gõ cửa vang đều trong đêm tĩnh lặng, kéo cậu ra khỏi giấc ngủ còn đang đánh dang dở. Ha Joon khẽ cau mày, lồm cồm ngồi dậy, đôi mắt còn chưa kịp mở hẳn đã lê bước ra phía cửa.

“Có chuyện gì?” 

Giọng cậu ngái ngủ, trầm khàn vương chút mỏi mệt. Fadel đứng ngoài cửa, vẻ mặt sáng bừng hoàn toàn đối lập với dáng vẻ ủ dột đêm trước, cười tươi trả lời:

“Chào buổi sáng. Tôi vừa xem lịch, hôm nay có việc phải làm nên đến nhắc anh.”

Ha Joon gật gù, hé mắt liếc cậu ta một cái, lời đáp như nửa tỉnh nửa mê:

“Việc gì? Hồ sơ tôi còn chưa báo cáo, lại định lôi tôi vào chuyện gì nữa?”

“ Anh ở đây cũng được hơn hai tháng rồi nên anh Drake mới sắp xếp lại được lịch. Trước đây thì anh ấy là trợ lý, sau hôm nay sẽ hoàn toàn giao lại công việc cho anh sắp xếp, sáng nay anh với tôi sẽ đi khám sức khỏe tổng quát cho ngài Slavik.”

“ Hm? Khám sức khỏe? Cùng hắn ta tới bệnh viện á?”

Fadel bặm môi, gõ vào trán cậu vài cái, tỏ vẻ mặt bất lực trả lời:

“ Phải tới bệnh viện thì mang anh về đây làm gì? Dậy sớm quá não chưa hoạt động à?’’

“ Mấy giờ khám?”

“ 9 giờ, tôi sẽ tới phòng gọi anh.”

Ha Joon nghiêng đầu bắt lấy cổ tay cậu ta, dơ mặt đồng hồ lên , gằn giọng gắt gỏng.

“ Dm, vậy thì cậu làm phiền tôi lúc 3 giờ sáng làm gì chứ? Cút!”

Nói rồi một lần nữa cậu đạp cậu ta ra ngoài, không nói thêm lời nào lập tức đóng sầm cửa.

9 giờ sáng ______

Ha Joon bị Fadel kéo một mạch tới phòng khám dưới tầng hầm, nơi này được thiết kế như mật thất, tìm cách vào không dễ, chẳng trách đã ở lâu mà lại chẳng hề biết đến tới sự tồn tại của nơi này.  

Nơi này có thể so sánh với một bệnh viện thu nhỏ, tầng hầm rộng lớn được chia làm nhiều phòng, mỗi phòng đều có thiết bị y tế tân tiến, hiện đại nhưng cũng có vài phòng không được sắp xếp, có vẻ như không quá quan trọng nên không được thêm vào. Cậu tới phòng nghiên cứu, nơi này được chăm sóc khá cẩn thận, mọi vật liệu đều được bảo quản rất kĩ, chỉ có điều, những chất kích thích đều không xuất hiện, nơi này không dùng mấy loại đó hay sao?

Cạch

Nghe tiếng động, cậu quay đầu nhìn lại, Fadel đứng ở cửa, vẫy vẫy cậu đi theo. Tới phòng khám, hắn đã ngồi ở trên giường bệnh từ bao giờ, thấy cậu vào thì cứ nhìn chằm chằm không rời mắt.

“ Nhìn gì mà nhìn, đứng lên…”

Cậu không thích việc bị nhìn như vậy, đưa tập hồ sơ khám sức khỏe cho Fadel ghi, tiến tới cầm lấy hộp dụng cụ. Hắn cũng không có phản ứng gì, làm theo lời chỉ dẫn của cậu, tiến tới đo chiều cao.

“...1m98. Cân nặng…”

Cái cơ thể to lớn này có thể so với một con gấu hoang, đứng bên cạnh luôn cảm thấy sự áp bức đến khó chịu, cậu lại kêu hắn ngồi xuống, chuẩn bị để đo huyết áp.

“ Áo anh có hơi dày, cởi ra đi, chút nữa còn phải chụp điện tim với mấy thứ khác nữa”

“ Không cần. Kiểm tra sơ bộ là được rồi.”

Hắn không chịu tuân theo, với tư cách là một bác sĩ, cậu nào có thể kiểm tra qua loa, vẻ mặt trở nên không vui, lập tức lớn tiếng.

“ Anh cho rằng tôi rảnh lắm à? Khi anh lên giường với người khác còn bắt tôi đứng xem thì giờ ngại ngùng cái quái gì chứ?”

Hắn bị quát thẳng mặt vậy cũng không nổi giận, ngơ một lúc rồi cũng chấp nhận nghe cậu cởi áo. Có điều cử chỉ của hắn rất chậm, giống như đang miễn cưỡng mà cởi ra, cậu thấy thế thì mất kiên nhẫn, lập tức tiến tới giúp hắn. Lớp sơ mi trắng cuối cùng cũng được tháo bỏ, nửa thân trên sau bao lâu mới lộ ra, thật sự làm cậu có chút giật mình. 

Bao lâu nay cậu đã chứng kiến không ít những cuộc thác loạn của hắn, chỉ có điều dù hoạt động mạnh thế nào, hắn cũng không cởi đồ ra, luôn mặc kín từ đầu tới chân, thì ra cũng có lý do riêng. 

Cơ thể của hắn rất đẹp, các cơ săn chắc, màu da trắng muốt, chỉ có điều, cả phần ngực lẫn vai trái của hắn có một vết bỏng lớn, không được chăm sóc kỹ nên màu sắc đậm, sần sùi tới khó coi. Ánh mắt của cậu khiến hắn nghẹn, hắn ngả người xuống giường, ngón tay gõ nhịp lên thanh sắt như muốn xua đi cảm giác khó chịu trong lòng.

Ha Joon khựng một lát rồi cũng tiếp tục công việc, cậu tiến lại gần, vòng dây đo huyết áp qua cánh tay, cẩn thận quan sát, nói cho Fadel ghi báo cáo. Fadel cũng là lần đầu thấy vết sẹo đó, đứng nép lại một bên quan sát.

“ Anh bị bỏng đã bao lâu rồi? Có sử dụng thuốc bôi gì không?”

“ Cái này cũng phải hỏi à?”

“ Cũng không cần thiết lắm, nếu muốn mờ sẹo thì còn phải dựa vào thời gian bỏng với những thuốc bôi trước đó nữa.”

“17 năm trước. Không sử dụng thuốc.’’

Sau câu trả lời đó, hắn không nói thêm, cậu cũng không hỏi, nhanh chóng chuyển sang các bước kiểm tra tiếp theo. Mất cả nửa buổi mới khám xong tổng quát, cậu ngồi lại một góc tổng kết lại những biểu hiện còn Fadel thì bắt đầu kiểm tra tâm lý cho hắn.

“ Ngài Slavik, chứng mất ngủ của ngài đã xuất hiện từ khi nào?”

Hắn nằm trên giường, nhắm mắt trả lời cậu ta.

“ 17 năm trước.”

Nghe con số đó cậu lại ngẩng đầu lên, thời gian hắn bị bỏng trùng với thời gian hắn bắt đầu bị mất ngủ, có thể hai sự kiện đó liên kết với nhau…do một cú sốc hoặc tai nạn nào đó…?

“ Ngài mất ngủ là do trong mơ gặp ác mộng hay khó có thể vào giấc?”

“ Không thể ngủ, muốn ngủ cũng chẳng thể, lấy đâu ra ác mộng.”

“ Theo như lời của ngài thì 17 năm trước, ngài có gặp phải chuyện gì, hay gặp một tai nạn nào đó không?”

Hắn chậm rãi mở mắt, hồi tưởng lại chuyện gì đó, bắt đầu kể.

♪Reng…Reng…

Ha Joon giật mình, đó là tiếng chuông điện thoại của cậu, người gọi là Drake.

“ Chuyện gì?”

“ Tôi mới làm sập mất cái kệ bếp… Cậu lên đây giúp tôi đóng lại đi.”

“ Gì vậy? Anh làm sao còn kéo tôi chịu cùng?”

“ Cho cậu 1 phút. Không thì tối nay chạy 30 vòng khuôn viên.”

♪ Tút…tút……

Bị tắt máy giữa chừng, cậu khó chịu ném điện thoại về một góc, nhanh chóng chạy lên tầng. Vốn đã muốn ngồi đây nghe chuyện lại bị phá rối giữa chừng, chuyện muốn nghe lại không thể nghe, lên đó dùng cách nào cậu cũng phải đánh anh ta một cái.

Fadel nhìn Slavik, cười gượng một cái.

“ Sao trước đó Drake bảo anh ấy ở bệnh viện điềm tĩnh lắm mà…Sao về đây lại dữ như vậy chứ, còn độc miệng nữa…”

Slavik nhếch môi cười, trả lời:

“ Hah, mấu chốt là ở bệnh viện đấy…cậu còn nhiều điều không biết về cậu ta lắm.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc