Pheromone

Chương 45:

Trước Sau

break

Sáng hôm sau, theo lịch trình cậu lại tới phòng Slavik để đối chiếu sổ sách thu chi sau khi chỉnh sửa. Để tiện đối chiếu, hai người ngồi chung Sofa, hắn ngồi bên cạnh, lười biếng ngả người vào ghế, lâu lâu mới liếc nhìn lên màn hình.

“ Chỉnh sửa xong chưa? Có thấy gì bất thường không?”

“ Vẫn đang sửa.”

Ha Joon cau mày, vừa nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính vừa gõ từng hàng số. Slavik thấy cậu không để ý thì ngồi xích lại, nghiêng đầu về phía vai cậu, thoải mái đưa mắt nhìn. Tiếng gõ máy tính cứ vang lên liên hồi, cậu cứ cộng rồi trừ, đánh dấu chỗ này rồi lại xóa chỗ kia, căn bản không có giây nào để ý đến hắn ta. Cũng phải mất cả buổi sáng mới hoàn thành xong, cậu duỗi thẳng bàn tay, ngồi mãi một tư thế khiến lưng có chút mỏi, cậu duỗi người vài cái rồi ngả lưng tựa vào ghế.

Làm thời gian lâu như vậy, cậu quên mất việc hắn đang ngồi bên cạnh, chút tiếng động cũng chẳng phát ra, cứ tưởng rằng hắn đã đi đâu rồi.

Không để ý hắn ở đó, lúc dựa vào ghế đã vô tình dựa vào tay hắn, cử động một chút hắn đã cau mày làm cậu không biết phải làm sao.

“ Sao bảo là khó ngủ cơ mà…? Chưa gì đã ngủ rồi.?”

 Hắn ngủ rồi cậu không thể tùy tiện gọi, mệt mỏi cả buổi khiến cậu cũng chẳng muốn ngồi dậy, thôi thì cứ để im tựa đầu vào tay hắn một lúc. Đầu hắn hướng về phía cậu, hơi thở có chút nặng nề nhưng có thể dễ dàng thấy hắn đang ngủ khá sâu. Cậu nghiêng đầu, chăm chú quan sát. Ha Joon tiếp xúc với khá nhiều người, từ Á sang Âu đều gặp qua nhưng hắn lại mang trong mình một điều gì đó khiến cậu cảm thấy tò mò. Hắn có đôi mắt xanh xám, dáng mắt khá đẹp, nhìn vào vừa thu hút vừa lạnh lẽo như hồ nước sâu không đáy. Mái tóc bạch kim trắng hiếm thấy, làn da trắng bệch như hòa vào nền tuyết. Mũi hắn cao, trên sống mũi còn điểm nốt ruồi nhỏ trông khá cuốn hút. Ngoại hình hắn như vậy, nếu bỏ đi nét tiều tụy thường thấy, có lẽ trông có chút giống với hình tượng thiên sứ hay xuất hiện.

Thiên sứ? Hắn? Có lẽ cậu điên rồi…

Một tên t*nh tr*ng thượng não, đứng đầu hàng loạt các chuỗi hoạt động phi pháp, tay chẳng biết đã dính bao nhiêu máu tanh như hắn mà được ví như thiên sứ thì thực là một lời phỉ báng.

Ha Joon chớp mắt vài cái, đối diện với người đàn ông trước mặt, không hiểu sao lại có chút cảm giác thân thuộc, đầu óc cứ mờ mờ ảo ảo, chẳng mất bao lâu đã ngủ trên tay hắn. Hai người như bị đánh thuốc mê, mộng mị đi vào giấc ngủ sâu, hơi thở nhẹ nhàng tựa hòa vào làm một, chẳng ai biết tại sao.

Mặt trời dần buông xuống sau cửa sổ, ánh chiều tà qua khung cửa kính chiếu lên tường một màu cam đỏ rực. Slavik thức dậy, có phần ngỡ ngàng với người đang ngồi gục vào tay mình. Hắn không ngồi dậy cũng chẳng cử động, cứ giữ nguyên tư thế đó, im lặng nhìn người đối diện.

Mái tóc của cậu bị làn gió ngoài cửa lướt qua làm rối, làn da mềm mại qua cử động nhẹ cọ lên cánh tay, lông mi dài che phủ đôi mắt. Nét đẹp của cậu nhẹ nhàng, không giống với vẻ nặng nề mệt mỏi của hắn. Slavik nhẹ đưa tay gạt tóc cậu gọn lại, giữ khoảng cách lấy tay che đi nửa khuôn mặt, im lặng khẳng định.

‘ Đúng là cậu mà. Cả mùi hương lẫn ánh mắt này…’

Mất một khoảng thời gian, Slavik mới khẽ động, rút tay ra nhẹ nhất có thể tránh để cậu tỉnh giấc, xong, hắn với lấy áo vắt trên ghế gần đó đắp cho cậu rồi rời đi. 

_____

Tới bàn trà chiều trông khuôn viên, hắn ngồi xuống chậm rãi châm một điếu thuốc. Nơi ở này của hắn luôn không quá nhiều người, sáng chưa chiều tối luôn chìm trong một khoảng lặng, nơi ở rộng lớn càng về đêm lại càng bị bóng tối bóp nghẹt, ngột ngạt đến khó thở. Xung quanh chỉ có tiếng lá cây xào xạc bay, gió lớn thổi chúng lên rồi lại đạp xuống, thấy như cảnh vật vì quá tẻ nhạt mà đang chơi đùa với nhau. 

Khói thuốc trắng phả ra một lớp dày rồi nhanh chóng hòa tan vào không khí, hắn ngẩng đầu nhìn lên căn phòng của cậu ở tầng hai - nơi chuông gió thủy tinh kêu leng keng qua lại. Theo thanh âm tạo ra - thâm tâm của hắn hiện lên hình ảnh của ai đó, một hình ảnh mờ ảo màu sắc hỗn loạn, một thứ âm thanh méo mó như nghe từ đĩa than cũ.

Từ khi Ha Joon về dinh thự, thời gian hai người gặp nhau không nhiều, thời gian đầu chủ yếu để cậu làm quen với mọi người, với không gian làm việc. Một phần cũng vì hắn biết tính cậu khá khó chiều, nếu thời gian đầu tiếp cận cậu sẽ khó chịu.

Đúng ra thì, bản thân hắn muốn gần cậu từ những ngày đầu, hắn biết cậu từ một vụ tai nạn khá lâu trước đó, nhưng cậu lại không nhận ra hắn, luôn tỏ ra xa cách, một hai đều nói là chưa từng gặp thì hắn cũng nào có thể mặt dày xuất hiện như vậy.

Hắn nhớ cậu, màu tóc hay làn da không quá đặc sắc nhưng mùi hương trên cơ thể cậu lại là một thứ cực kỳ đặc biệt, nó nhẹ thoảng qua như gió nhưng lại in sâu vào tâm thức người nghe thấy. Ở bên cạnh, hắn luôn cảm thấy thoải mái dù cậu chẳng hề để ý tới, cũng chẳng biết hắn đang làm gì, cảm thấy như thế nào, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Hắn coi cậu như ân nhân, một người mà hắn luôn mang theo thứ tình cảm đặc biệt, luôn muốn gần gũi, muốn bên cạnh, không rõ là thứ tình cảm gì. 

Thời gian trôi qua, tàn thuốc cứ thế rơi xuống, một chấm tàn theo làn gió bay vào tay khiến hắn giật mình kẻo bản thân khỏi dòng suy nghĩ. Hắn thôi ngẩn ngơ, cau mày nhìn xuống vết khói đen, khó chịu dẫm nát điếu thuốc tàn.

Lúc ấy ở trong phòng, Ha Joon tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh thì chẳng có lấy một ai. Mắt trời đã khuất hẳn, chỉ có những ánh đèn nhạt chiếu vào từ ngoài cửa, bầu trời lộng gió như sắp đón một cơn mưa, cậu nhặt chiếc áo rơi dưới đất, đứng dậy tiến về phía cửa sổ.

Ha Joon cố định lại rèm, vừa đưa tay kéo lại cửa sổ thì hạt mưa đã nhỏ lên, một rồi hai, trời đổ cơn mưa lớn, qua hàng mưa dày, cậu thấy có ai đó ngồi ở bàn trà, ngồi đó một lúc rồi mở ô đi về phía rừng cây. Cậu không để tâm nhiều, nán lại đôi phút rồi cũng đóng cửa trở về phòng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc