Ha Joon ngồi phịch xuống ghế nhìn về phía những tấm kệ tủ đang nằm lổn nhổn, cậu mệt mỏi tặc lưỡi phàn nàn:
“ Drake… anh làm kiểu gì mà nó rã thành từng món vậy?’’
“ Bên phía bếp nói có một con chuột trên đường ống hút mùi, tôi chỉ định đuổi nó ra thôi.”
“ Đuổi con chuột khỏi đường ống hút mùi… Liên quan gì đến kệ đựng bát?”
“...Nói ít thôi, dọn mấy cái đĩa đi.”
Ha Joon chỉ đành cắn răng ngồi xuống dọn dẹp còn anh ta đứng loay hoay đóng lại kệ tủ, cậu dọn xong lại lật đật tiến tới giữ kệ để anh ta đóng.
“ Cậu khám sức khỏe cho ngài Slavik xong chưa?”
“ Phần tôi thì xong rồi, còn phần kiểm tra tâm lý thì Fadel đang làm, chưa nghe được gì đã bị anh gọi hồn lên đây rồi.”
“ Cậu cũng quan tâm mấy cái đấy à?’’
“ Tâm lý cũng quan trọng trong việc cải thiện sức khỏe, không quan tâm thì khắc phục kiểu gì?”
“ Ừm…Tâm lý ngài ấy thực sự không bình thường.”
“ Tôi thấy ở đây đâu có ai bình thường.”
“...Đưa tôi cái ván cửa kia đi.”
Drake đứng trên kệ, một tay đóng đinh một tay giữ ván, cậu thì đứng dưới, vừa giữ cho anh ta vừa đưa ván cho anh ta ghép.
“ Anh nói là anh ký hợp đồng với hắn ta được bao lâu rồi nhỉ?”
“ 5 năm.”
“ Vậy anh biết về vết bỏng trên người hắn ta chứ? Có biết nguyên do không?”
“ Vết bỏng?”
“ Vậy là không biết.”
Có vẻ hắn đã dấu vết bỏng đó rất lâu rồi, Fadel lần Drake đều tỏ ra không biết, nay lại miễn cưỡng mà làm lộ ra, trong lòng cậu đột nhiên có chút tự trách. Chểnh mảng mất một lúc, lực trong tay như mất đi, cánh cửa tủ trên cao vì không được giữ ngay lập tức rơi xuống đập mạnh vào đầu cậu khiến toàn thân chới với ngã xuống. Như một sự trùng hợp, góc cánh tủ đập mạnh vào vết thương cũ trước đó khiến lớp da mỏng bị rách ra, máu từ đó mà nhanh chóng chảy xuống, nhỏ từng giọt xuống nền nhà. Ha Joon bị choáng tạm thời không đứng ngay dậy được, Drake thấy cậu ngã xuống cũng có chút quan tâm, hỏi mấy câu không thấy cậu trả lời thì leo xuống.
“ Có sao không? Sao tự dưng không giữ nữa?”
“ Xin lỗi, hơi mất tập trung.”
Lúc đấy anh ta mới thấy mất giọt máu trên sàn, dùng tay nâng mặt cậu lên, máu đỏ chảy từ trán xuống mắt rồi gò má, chảy xuống cả tay anh ta.
“ Dm… đập một mà ngơ luôn rồi à, sao không nói năng gì vậy?”
Ha Joon gạt tay anh ta ra, rút khăn từ trong túi lau đi vết máu.
“ Lần đầu thấy hay gì? Choáng một chút thôi. Làm tiếp đi.”
Nói rồi cậu đứng dậy, sẵn kéo luôn anh ta để tiếp tục công việc. Không mất nhiều thời gian kệ bếp trở về hiện trạng ban đầu, Ha Joon dọn dẹp một chút rồi lại đi xuống hầm tiếp tục công việc.
Cậu xuống đúng lúc Slavik vừa hoàn thành xong buổi trị liệu, Fadel đã đi tổng kết lại, chỉ còn mình hắn ngồi đó. Nhìn thấy đầu cậu có vết thương, hắn không khỏi khó hiểu mà hỏi:
“ Cậu với Drake đánh nhau à?”
“ Không có. Lúc đóng tủ bị cánh cửa rơi vào thôi.”
“ Lại gần đây.”
Ha Joon nghe theo tiến lại gần hắn, Savik ngồi trên giường, đưa tay chạm nhẹ vào vết thương vẫn còn đang rỉ máu, cậu thấy vậy thì gạt ra.
“ Có gì lạ lắm à?’ Mấy người như lần đầu thấy người bị thương vậy?”
“ Mấy người? Drake cũng chạm vào như vậy?”
‘ Tên này nói gì vậy chứ.’
“ Cũng không hẳn.”
Cậu xuống đây mục đích là để tổng hợp lại hồ sơ bệnh án với Fadel, không có ý định nói chuyện với hắn, trả lời xong liền định quay đi tìm thì bị hắn kéo lại. Hắn đứng dậy đẩy cậu ngồi lên giường bệnh, ghìm mạnh xuống tỏ ý cậu nên ngồi im ở đó, Ha Joon cũng không hó hé gì, để mặc xem hắn định làm gì. Slavik tiến tới tủ y tế gần đó lấy ra hộp dụng cụ sơ cứu rồi trở về giường ngồi xuống cạnh cậu, hỏi:
“ Nên làm gì với mấy vết thương nhỏ như vậy?”
Cậu ngơ ra một lúc rồi mới hiểu ý hắn định làm, chống tay ngả ra sau, trả lời:
“ Anh cứ kệ đi, chút Fadel ra giúp tôi làm là được.”
“ Ngồi thẳng lên. Tôi muốn học. Sau nếu không có cậu, mấy thứ nhỏ nhặt này tôi cũng có thể tự làm.”
Slavik nhìn chằm chằm vào mắt cậu, hai người cứ dấu mắt như vậy, cuối cùng Ha Joon cũng chịu thua, ngồi ngay ngắn lại chỉ hắn làm.
“ Đeo găng tay vào. Dùng bông y tế với nước muối làm sạch vết thương.”
Hắn làm theo lời cậu đeo găng tay vào, lấy một chút bông rồi thêm nước muối đưa lên vết thương. Tay hắn khá thô, cử chỉ hành động đều cứng ngắc, chẳng biết kìm lại lực khiến cậu bất giác nhăn mặt. Thấy vậy tay hắn cũng khựng lại, tiến sát mặt hơn một chút, nhỏ giọng.
“ Mạnh tay quá hả?”
Cậu ngẩng lên, vô tình chạm mắt, chẳng hiểu tại sao cậu lại cảm thấy ngại khi đối diện với đôi mắt trước mặt, ngay lập tức lảng đi.
“ Ừm, nhẹ tay thôi, sắp rách thêm luôn rồi.”
“ Ừm, xin lỗi.”
Cũng khá chật vật mới làm sạch xong, hắn nghiêng đầu, tiến sát lại thổi vào vết thương khiến cậu giật mình lùi ra sau.
“ Làm gì vậy?”
Hắn thấy cậu phản ứng như vậy thì cũng thụt người lại.
“ Người tôi có gai à, đụng chút là giãy lên thế?”
“ Anh thổi cái gì?”
“ Thì, nước muối chưa khô nên không dán băng cá nhân được.”
“ Anh vừa rửa nước muối để làm sạch vết thương tránh vi khuẩn, anh nghĩ trong miệng anh không có vi khuẩn à?”
“ … Cậu sạch thì cậu tự làm đi. ”
Hắn nghe cậu nói thì khó chịu, cởi găng tay ném sang một bên, lập tức đứng lên rời đi, để lại cầu ngồi ngơ ngác.
“ Mình nói gì sai à? Già đầu còn giận dỗi gì chứ…”
Ha Joon ngồi lại đó, đưa tay lên chạm vào vết thương, làm sạch khá tốt, sau lần nhắc nhở lúc nãy cũng làm nhẹ tay hơn vài phần… Từ lúc tới đây cậu luôn bộc lộ cảm xúc thật, ít tiết chế lại như khi ở bệnh viện nên đôi khi câu từ dễ khiến người khác buồn, cậu không quá để ý nhưng gần đây hành động của hắn khiến cậu cảm thấy có lỗi, hình như tổn thương hắn khá nhiều.
“ Anh Ha Joon.”
“ Hả?”
“ Trán anh bị sao vậy?”
“ À, bị ngã thôi. Tôi dán băng cá nhân là được.”
“ Oke, tôi ghi xong bệnh án rồi, anh tổng kết lại nhé?”
“ Được rồi, đưa tôi.”
Fadel đưa lại đồ cho cậu xong ngồi vắt vẻo sang một bên, ngắm nghĩa mình trong tấm gương.
“ Rối loạn lo âu mức độ nhẹ, căng thẳng thần kinh gây mất ngủ, mắt khá yếu … “
“ Cậu có ghi hướng giải quyết vào đây chưa?”
“ Có ghi rồi mà, nằm 2 trang cuối ấy.”
“ Hắn ta bị chai thuốc nên không thể sử dụng được, sau này có việc gì cần thuốc mê thì khá khó khăn đấy… Trước tiên chuyển sang xông hơi thảo dược, tập thể dục với bổ sung dinh dưỡng, cần đo và cắt cho hắn ta một cái kính đấy, cậu giúp được gì không?”
“ Có lẽ là có, mua gì thì để tôi nói với Drake... mà anh có nghĩ tôi nên nhuộm lại tóc không? Lộ chân tóc rồi.”
Fadel tự dưng chuyển chủ đề, quay ngoắt sang chỉ về phía chân tóc. Ha Joon ngước nhìn, gật gù.
“ Đúng là lộ chân rồi, nhưng cậu nhuộm màu khác được không? Màu này chói quá.”
Fadel vuốt vuốt mái tóc, lắc đầu:
“ Tôi cũng không thích màu tóc này lắm đâu, màu này là do ngài Slavik bảo tôi nhuộm mà.”
“ Slavik? Cái màu chói này á?”
“ Ừm, trước đó ngài ấy bảo tôi chọn màu đỏ, tôi đưa bảng màu đỏ ra thì ngài ấy chọn màu này.”
“ … Cái gu thẩm mỹ gì đây…Cậu với hắn ta thân thiết lắm à?”
“ Kể ra thì cũng dài, tôi với ba chuyển đến đây lúc tôi còn khá nhỏ, lúc đó nhìn ngài ấy đã rất tiều tụy rồi nhưng tôi với ba là người dưới trướng ba của ngài ấy nên ít khi gặp, mỗi lần gặp ngài ấy đều nói chuyện rất lâu còn tặng quà sinh nhật mỗi năm nữa, rồi ngài ấy bảo tôi nhuộm tóc…”
“ Có vẻ hắn ta rất quý cậu.”
“ Ngài ấy coi tôi như em trai vậy. Chỉ thế thôi. Chứ anh nghĩ sao tôi còn tồn tại ở dinh thự này được chứ.”
“ Ừm…Lúc nãy hắn kê về kể về chuyện lúc nhỏ, cậu kể lại xem.”
“ Chuyện ấy hả… Ngài ấy bảo tôi không được kể lại với anh.”
“...??’’