Sau hôm ấy, ngày nào Ha Joon cũng phải đến phòng hắn làm việc, may mắn là hôm nay hắn đã đi đâu đó nên trong phòng chỉ còn có mình cậu. Ha Joon thuận thế đi một vòng quanh phòng quan sát, căn phòng không có gì đặc biệt, màu sắc các đồ đạc trang trí không đồng nhất khiến tổng thể trông khá rối mắt. Nói là phòng làm việc nhưng nhìn đúng ra thì nó giống một phòng nghỉ hơn, bàn làm việc nằm gần cửa sổ, hai bên là kệ lớn đựng rượu chứ không phải hồ sơ sổ sách, một góc phòng là ghế sofa lớn cùng bàn thấp.
Căn dinh thự này của hắn cậu có thể đi khắp nơi tùy ý, phòng ăn, phòng nghỉ, phòng làm việc của hắn cậu đều có thể tới, chỉ có phòng ngủ là hắn khoá cẩn thận, ai cũng không thể vào, có thể đoán mọi điểm yếu của hắn đều nằm trong đó.
Ha Joon cúi đầu, lướt qua ngăn tủ kéo bên bàn, nó chưa được đóng kín, có vẻ trước khi đi hắn đã lấy đồ ở trong này mà quên đóng lại. Cậu kéo nó ra, trong đó cũng không có gì quan trọng, gói thuốc, bật lửa, gạt tàn…Nằm sâu trong góc ngăn kéo là một chiếc hộp kính nhỏ, bên trong cất một chiếc nơ đỏ đã phai màu. Thứ màu sắc sặc sỡ ấy lạc lõng hẳn so với căn phòng tối tăm u ám này. Cậu cầm nó lên, xoay nhẹ, phần kim cài phía sau đã rỉ sét, dấu vết thời gian phủ bụi lên từng sợi vải. Nhìn qua cũng có thể nhận ra nó không phải đồ mới nhưng lại được đựng trong hộp kính bảo quản rất kỹ, lớp kính ngoài được lau thường xuyên đến nỗi sáng loáng.
Cậu càng nghĩ càng khó hiểu, cuối cùng lại đặt nó về vị trí cũ, cẩn thận giúp hắn khoá lại ngăn kéo. Trở về bản làm việc, nghiêm túc nhập lại số liệu.
__________
Đúng theo lịch hẹn, hai giờ chiều Ha Joon đã đứng ở đầu hành lang tầng ba đợi Drake. Darake vừa hoàn thành công việc đã tức tốc chạy về dinh thự làm theo lịch, chẳng nghỉ ngơi lấy một giây, giống như chẳng biết mệt là gì. Cậu đi theo anh ta dọc theo hành lang, đến khi đứng trước một cánh cửa có khắc hình cỏ bốn lá, anh ta mới dừng lại.
“ Đây là phòng ai vậy?”
“ Phòng của bác sĩ cũ Riwei. Đáng lẽ là Fadel phải dọn nhưng mấy ngày nay cậu ta bận. Cứ tới phòng lại quay đi, có vẻ không đủ dũng khí.”
Drake mở khoá, vặn tay nắm cửa bước vào trong. Căn phòng này nằm độc nhất trên tầng ba nhưng lại chỉ là một căn phòng nhỏ, nhỏ hơn phòng của cậu, nhìn qua trông khá sạch sẽ, gọn gàng. Trong phòng đơn giản chỉ có ba kệ tủ đựng sách kết hợp với bàn làm việc, một chiếc giường đơn nằm trong góc, có cửa sổ không có ban công.
“ Cậu gỡ cái giường kia đi, để tôi sắp xếp đống đồ vào thùng.”
Ha Joon nghe theo đi lại lấy dụng cụ gỡ mấy chốt vạt giường ra, có hơi luống cuống nhưng vẫn thành công tháo nó ra thành từng mảnh. Tháo xong cậu lại bước đến tủ quần áo, mở ra để lấy đồ gấp lại. Quần áo trong tủ không nhiều, chỉ có sơ mi với quần âu cùng mấy bộ phông rộng rãi. Cậu cẩn thận gấp lại quần áo bỏ vào trong thùng đóng lại, đang gấp thì mắt cậu đập vào một hộp gỗ nhỏ được đặt trong góc tủ, trên nắp hộp có khắc chữ FL - 25/7 cùng một hình cỏ bốn lá.
“ FL?... Fadel? Đồ của cậu ta à.’’
Ha Joon đang lẩm bẩm thì Drake lên tiếng khiến cậu giật mình.
“ Không xếp đi đứng đấy làm gì vậy?.”
Cậu nghe gọi thì quay đầu lại nhìn, việc mình cứ làm cho xong đi quản cậu làm gì… cậu lườm anh ta một cái rồi cẩn thận cho hộp gỗ vào túi, nhanh chóng quay lại làm việc. Dù sao thì Riwei cũng là ba của Fadel, giữa họ có quà tặng cũng không lạ. Tối Fadel về đưa cho cậu ta cũng chưa muộn.
Mất cả tiếng thì hai người mới dọn dẹp xong căn phòng và vận chuyển đồ đạc ra khỏi dinh thự. Ngồi trên xe vận chuyển, Ha Joon thở hắt ra, tự hỏi tại sao ở đây lại không có nhiều người làm để công việc đổ hết lên đầu cậu như vậy, nghĩ rồi cậu cũng nhớ ra, ba nuôi cũng không có nhiều người làm, càng ít người càng an toàn.
Cậu nghĩ mấy cái lung tung đó cũng chỉ để giết thời gian, mấy câu hỏi có thể tự trả lời kể ra lại trở thành ngu ngốc…
Nhà kho cách đó khoảng 1km nhưng vẫn nằm trong khuôn viên, nhưng nếu nói nó là nhà kho thì thật không đúng, diện tích của nó phải ngang ngửa với căn biệt thự của ba nuôi. Dừng lại trước cửa, Drake đi xuống trước ra sau xe mở thùng đồ, cậu chậm chạp bước xuống đứng trước cửa xem xét.
Trước mặt cậu là một căn nhà ám màu khói đen, cửa gỗ cháy xém, tất cả cửa kính đều vỡ vụn. Căn nhà đứng trơ trọi giữa khoảng đất trống, vùng đất xung quanh chẳng có lấy một ngọn cỏ, xám xịt u ám như một ký ức bị vùi trong tro bụi. Drake haj thùng đồ xuống quay đi quany lại không thấy cậu đâu thì lại lớn tiếng.
“ Cậu có làm không?’’
Ha Joon nghe thấy liền bước đến, giật lấy thùng đồ trên tay hắn, trả lời.
“ Anh gấp làm gì.”
Drake tặc lưỡi lười nói chuyện, đi trước tìm cách mở cửa. Cái cửa này có vẻ đã lâu không được tu sửa, tay nắm cửa như bị kẹt lại, vặn đi vặn lại cũng chẳng tài nào mở nổi.
“ Cái căn nhà này, sao lại tàn tạ như vậy?"
“ Nhà kho phải sạch sẽ bóng loáng à?”
Drake liếc mắt nhìn, thấy cậu cau mày khó chịu thì nghiêm túc trả lời.
“ Nhìn qua cũng biết nơi này trước đây bị cháy, tôi mới ký hợp đồng được 5 năm, chuyện trước đó đều không rõ, muốn hỏi thì hỏi Fadel.”
Ha Joon nhướn mày, tỏ vẻ khó hiểu.
“ Nếu không sử dụng nữa sao không phá dỡ, hoặc có thể cải tạo lại, nơi này nhìn qua vẫn còn rất tốt. Với lại, đồ của người đã mất sao không đốt mà lại bỏ vào nhà kho làm gì?”
“ Cậu hỏi vừa thôi.”
Drake cuối cùng cũng bật được chốt cửa, mở khoá xong liền đẩy cửa bước vào. Cánh cửa bật mở, lớp bụi lâu ngày đóng trên cửa nhanh chóng rơi xuống mù mịt. Ha Joon không kịp phản ứng đã bị lớp bụi dày bao phủ hết lên người, tay đang bê đồ nên không có cách nào lấy tay che mũi, gai ốc nổi lên làm cậu run lên một cái.
“ Hắt xì.”
Drake phủi lớp bụi trên người, quay sang thấy đầu cậu bụi phủ trắng cũng tiện tay phủi hộ vài cái, xong thì liền lập tức đẩy cậu vào trong, chỉ tay về căn phòng bên phải.
“ Để vào trong phòng đó đi, tôi ra lấy đồ.”
“ Hắt xì.”
Ha Joon miễn cưỡng bước vào, vừa đi vừa ho như muốn tắt thở, nhanh chóng đặt đống đồ vào gọn một góc, đang định đi ra thì Drake bê thêm mấy thùng nữa bước vào, đặt xuống.
“ Cậu xếp đống này cho gọn đi, để tôi mang vào cho.”
Nói rồi anh ta đi ra, không để cậu kịp nói lời nào, cổ Ha Joon bắt đầu ngứa, mặt cũng nóng lên, đề kháng của cậu vốn không cao, không khí không sạch cũng có thể khiến cậu bị kích ứng. Cậu nghe theo anh ta cố ở lại sắp xếp, khi Drake trở vào đã thấy mắt cậu đỏ ngầu, sưng húp như một con ếch.
“ Hah, mắt cậu bị gì vậy?”
“ Bị dị ứng…khụ… hết đồ chưa?” - Mũi cậu nghẹn lại, giọng nói phát ra cũng khó hơn.
“ Hết rồi, ra đi.”
Ha Joon gật gù, chuẩn bị bước ra thì gấu quân lại bị vướng phải một cái đinh ở góc bàn. Cậu tặc lưỡi, bất lực cúi xuống gỡ nó ra. Lúc cúi xuống, một vật màu đỏ nằm dưới chân bàn khiến cậu để ý tới, liền với tới lấy nó ra. Nó là một cái ghim cài nơ đỏ, một cánh đã bị cháy xém quăn lại, là một cặp với cái trong hộp kính ở phòng Slavik.
“ Cậu còn trong đó làm gì? Nhanh còn về, tới giờ ăn rồi.”
“ Tôi ra đây.”