Cậu ra khỏi nhà kho thì mặt trời cũng đã sớm khuất bóng, không khí trên đường thoáng hơn trong kho mấy phần, hít thở dần trở nên dễ dàng hơn. Cậu ngồi dựa vào ghế xe, hốc mắt ngứa ngáy nóng ran lại chẳng thể đụng vào, mũi hắt xì liên tục, làm cách nào cũng không thể ngăn lại, cậu chỉ muốn xe đi nhanh hơn để về phòng lấy thuốc.
Xe vừa dừng thì cậu đã thấy Fadel đứng ở cửa, trên tay cầm lọ thuốc gì đó nôn nóng không thôi. Thấy cậu, Fadel chạy ù ra, một tay đưa thuốc, một tay đưa nước.
“ Anh uống thuốc đi, lâu hơn sẽ khó chịu lắm.”
Ha Joon không hiểu chuyện gì, gỡ găng tay cầm lấy ly nước, ánh mắt còn ý ngờ vực nhưng vẫn uống lấy thuốc cậu ta đưa. Fadel đứng ra sau đẩy cậu vào bàn ăn, đồ ăn sớm đã được dọn, ba người nhanh chóng ngồi xuống bàn. Ha Joon cẩn thận cởi găng tay còn lại cất gọn sang một bên, chưa tắm nên cậu cũng chẳng muốn ăn, chỉ ngồi đó nói chuyện với hai người.
“ Cậu về từ khi nào vậy?”
“ Tôi về lúc 5 giờ, trên trụ sở ITS mấy hôm nay hay thông báo lỗi nên tôi phải ở đó xử lý, mấy ngày nay mệt chết đi được. Muốn ở cạnh anh một lúc, thư giãn hơn…”
“ Nói nhăng cuội gì vậy.”
“ Không có gì…”
Fadel vừa định trêu đùa một lúc thì đã bị thái độ của Ha Joon gạt phăng đi, cậu uống một ngụm nước, nhẹ giọng hỏi.
“ Trụ sở ITS là làm về cái gì? Cậu xử lý việc gì ở đó?”
“ Tôi nhớ đã nói với anh rồi mà…ừm thì… trụ sở ITS là một trong những nơi chúng ta điều hành, nơi đó sử dụng mạng lưới riêng để liên kết với các khách hàng đối tác lớn cũng như các băng đảng dưới trướng, tránh bị điều tra bởi bên cảnh sát. Tin nhắn cuộc gọi giữa anh và tôi cũng là dùng mạng lưới này. Gần đây có có cảnh báo xâm nhập nên tôi phải kiểm tra lại bảo mật và thêm lớp khóa.”
“ Cậu không phải học y ra à? Sao lại làm công việc đó.”
“ Tôi kể anh nhiều mà anh chẳng nhớ gì cả! Tôi chỉ học thêm khoa tâm lý của y thôi, chuyên ngành chính là IT, chuyên quản lý máy chủ lẫn đường dây liên kết khách hàng.”
Fadel là người ngày nào cũng tới phòng nói chuyện, mỗi ngày một chuyện khác nhau, ai mà nhớ cho nổi cậu ta kể những chuyện gì, kể về ai… Thấy cậu ta xù lông như vậy, cậu không nhắc tới công việc nữa, tay miết miệng ly, chuyển chủ đề.
“ Lúc nãy, sao cậu biết tôi bị kích ứng?”
Fadel miệng ngậm một đống đồ ăn, chớp chớp mắt chỉ nĩa về phía Drake.
“ Là anh Drake gọi đấy, tôi về chưa được bao lâu đã thấy cuộc gọi của anh ấy, nói là anh bị kích ứng nên tôi đứng ở cửa chờ đó.”
Ha Joon liếc nhìn Drake, anh ta chẳng có biểu cảm gì cả, gắp cho Fadel một miếng đồ ăn rồi lại tiếp tục ăn đồ trong đĩa.
‘ Anh ta gọi cho Fadel lúc mình nhặt được cái nơ à?’
Nhớ tới món đồ vẫn còn nằm trong túi, Ha Joon lục túi lấy ra hộp gỗ lấy được từ phòng Riwei, đặt lên bàn đẩy về phía Fadel.
“ Cái hộp này tôi thấy lúc dọn dẹp, trên khắc FL nên tôi nghĩ đó là của cậu.”
Fadel đang ăn ngước lên nhìn thấy hộp gỗ thì khựng lại, nụ cười nãy giờ hiện trên môi bỗng đơ cứng rồi tắt hẳn. Cậu ta chậm rãi đưa tay cầm lấy, mân mê hình cỏ bốn lá khắc trên nắp hộp.
“ Anh lấy thứ này ở đâu vậy?”
“ Trong góc tủ quần áo, bên cạnh một chiếc khăn choàng cổ màu xanh lá sẫm…? Cũng có hình cỏ bốn lá.”
Thái độ này của cậu ta thực sự rất lạ, cứ trầm ngâm không nói lấy một lời. Ha Joon nhìn lên phần nắp của hộp, nhàn nhạt hỏi.
“ FL - 25/7 là gì vậy?”
“ 25/7 là sinh nhật của Fadel.”
Lúc này Drake mới lên tiếng.
“ Ở đây được 5 năm, năm nào tới ngày ấy là cậu ta lại bám riết không rời, kéo tay kéo áo đòi ba mua quà sinh nhật cho bằng được nhưng cuối cũng vẫn chẳng có gì.”
Ha Joon nghe xong cũng khựng lại, ánh mắt dịu hẳn lại nhìn Fadel, có vẻ như đây là món quà năm nay ông ấy định tặng cho con trai, nhưng lại không thể đợi đến sinh nhật của cậu ta… Sao người nào trước khi rời đi cũng luôn làm điều trước đây không hề làm, nhẹ nhàng hơn bao giờ, giống như lời thông báo trước kia của ba cậu vậy, cứ như trước đó mà đi chẳng phải hơn sao?
Mắt hoen đỏ, sống mũi cay cay, hơi thở nặng nề như trùng xuống tận nền đất, Fadel nghẹn ngào kể.
“ Hồi còn nhỏ, tôi khá thích vẽ, chỉ có điều vẽ khá xấu, hình nào vẽ ra cũng nguệch ngoạc không ra gì… Hình vẽ đẹp nhất, là hình cỏ bốn lá, nó là được ba mẹ cầm tay chỉ bảo. Sau này, mẹ mất vì bệnh nặng, ba đã dùng hình ảnh đó để khắc lên đồ dùng, thêu lên quần áo.”
Nói rồi cậu ta xắn gấu tay áo lên, bên dưới thực sự có một hình thêu tay cỏ bốn lá, trông rất tỉ mỉ, từng đường kim mũi chỉ đều rất đẹp.
“...”
“ Trước đây vẫn luôn đòi ba mua quà, giờ có quà rồi, ba lại chẳng còn nữa…”
Nói rồi môi cậu ta run lên, chữ cuối như nghẹn lại trong họng, nước mắt cứ vậy mà lăn dài. Drake thấy cậu ta như vậy thì liền lấy khăn từ trong túi ra giúp cậu lau, trông như một người anh trai chăm sóc em, không nói lời nào mà chỉ ngồi bên cạnh vỗ về. Nước mắt của Fadel làm Ha Joon cảm thấy nghẹt thở, cậu vì chuyện của cậu ta mà nhớ về quá khứ, sớm đã bị không khí ở đây bóp nghẹt đến không thở nổi nên liền đứng lên rời đi, cậu không biết nói gì, cũng không biết nên an ủi như thế nào, càng không muốn bị kéo tâm trạng xuống.
Fadel lại dễ dàng khóc như vậy, khóc trước mặt người khác, cậu vì giữ sự mạnh mẽ ngoan ngoãn mà trước tới nay đều giữ kín mọi thứ trong lòng, bao sự khó khăn kìm nén đều nuốt ngược vào trong. Vốn rất dễ bị ảnh hưởng bởi mọi người, là người dễ xúc động mà lại phải kìm nén, thực sự rất đau khổ…
Về phòng, cậu đắm mình trong bồn tắm, để dòng nước lạnh gột rửa những suy nghĩ, tự an ủi bản thân bằng những điều vừa nghĩ ra… Trong giới này, người nào cũng sẽ mất mát, người nào cũng sẽ không bình thường, đều do họ tự tạo ra, tự họ phải gánh chịu…
Nhưng mà… Fadel có làm gì sai? Riwei…?
Cậu ta có phạm phải điều gì quá nặng nề để phải chịu cảnh như vậy? Riwei liệu có muốn làm việc ở đây không?
Vốn không muốn nghĩ nhưng mọi điều cứ từ đâu đổ dồn vào trong trí óc, khóe mắt cậu đỏ ửng lên, Ha Joon một lần nữa dìm mình xuống, để dòng nước tràn vào khóe mắt, lấn át đi dòng nước mắt trực chờ lăn ra.