Ha Joon vừa mới ngồi dậy được một lúc thì lại nghe tiếng gõ cửa vang lên. Cậu nhíu mày, khẽ khàng đáp:
“Vào đi.”
Người bước vào là trợ lý của viện trưởng. Cô ta ôm theo một tập tài liệu khá dày, đứng khựng lại gần cửa, cẩn trọng hỏi:
“Phó khoa Kang, viện trưởng muốn hỏi anh đã hoàn thành xong tài liệu chưa ạ?”
Ha Joon ngẩng đầu, liếc sang đống giấy tờ chất chồng trên bàn, nhẩm tính một chút rồi đáp:
“Còn khoảng hai, ba tập nữa. Có chuyện gì sao? Viện trưởng cần gấp à?”
Trợ lý đứng chần chừ một lát, ánh mắt lấp lửng như đang dò xét phản ứng của cậu. Một lúc sau, cô mới cất giọng:
“Không hẳn là gấp… Nhưng viện trưởng nhờ tôi chuyển lời: trước tám giờ sáng mai anh phải nộp toàn bộ tài liệu, đây là tài liệu để chuẩn bị cho đợt kiểm tra của sở y tế. Ngoài ra-”
Cô ta dừng một chút, đặt thêm hai tập hồ sơ mới lên bàn.
“- viện trưởng cũng nhờ anh xử lý gấp hai tập này.”
Ha Joon hơi nhíu mày, nhưng chưa kịp nói gì thì cô ta lại tiếp tục:
“À, còn một việc nữa… Tối nay lúc bảy giờ sẽ có một cuộc họp. Viện trưởng mong anh có thể chủ trì.”
Lúc này Ha Joon mới thật sự ngẩn người. Cậu nhìn thoáng lên đồng hồ, lúc ấy đã ba giờ chiều.
“Cuộc họp?” Cậu nheo mắt “Việc này chẳng phải thuộc trách nhiệm của trưởng khoa Ma sao? Mà giờ đã là ba giờ, cô bảo tôi chuẩn bị họp trong 3 tiếng?”
Trợ lý có vẻ lúng túng rõ rệt, ánh mắt đảo quanh rồi lí nhí nói:
“Trưởng khoa Ma được viện trưởng cử đi họp hội nghị y tế, lo thủ tục nhập thiết bị mới. Danh sách trang thiết bị sẽ được gửi về lúc bốn giờ chiều… Cuộc họp tối nay là để phổ biến nội dung và cách vận hành, nên…”
Cô chưa nói hết, Ha Joon đã gằn giọng, bực dọc cắt ngang:
“Danh sách gửi về lúc bốn giờ, bảy giờ họp. Ba tiếng để chuẩn bị cả một buổi phổ biến nội dung? Sắp xếp lịch trình kiểu gì vậy?”
Trợ lý giật mình, có phần hoảng sợ, cúi đầu vội vã kết thúc:
“ Lịch trình được viện trưởng đề ra. Mong anh sắp xếp cho ổn thỏa.”
Nói xong cô ta nhanh chóng rút lui, để lại căn phòng chìm trong im lặng căng thẳng. Ha Joon khẽ cau mày. Cậu nhìn đồng hồ, chỉ còn ba tiếng để xử lý danh sách chuẩn bị cho cuộc họp mà mình không hề hay biết từ trước. Một cuộc họp như thế, thông thường cũng phải kéo dài ít nhất bốn tiếng. Tính ra, hơn chín giờ tối mới có thể rời bệnh viện. Nếu làm tiếp đống tài liệu kia… chắc chắn phải thức trắng đêm.
Với thể trạng hiện tại, nếu không gục xuống giữa giờ họp thì cũng sẽ kiệt sức trước bình minh.
Cậu thở dài, lảo đảo đứng dậy bước tới bàn làm việc. Chẳng còn cách nào khác, phải cố làm xong càng nhiều càng tốt, trước khi danh sách thiết bị được gửi tới. Ha Joon kéo ghế, ngồi phịch xuống một cách nặng nề.
Tiếng bàn phím lách cách liên tục được phát ra trong căn phòng , ba phút một lần lẫn trong đó còn có tiếng thở dài ngao ngán.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu ngước nhìn về phía cánh cửa vừa đóng lại, nơi người trợ lý rời khỏi vài phút trước. Gương mặt lẫn hành động của cô ta khiến cậu không khỏi hoài nghi, trước đó đã gặp không ít lần, lần này lại tỏ ra sợ hãi rụt rè như vậy. Mọi việc dạo gần đây đều xảy ra quá nhanh, quá bất thường.
Trước đó, cái ngày mà phiên toà xét xử được mở ra, ông ta cũng tới để ủng hộ cậu, sau hôm đó còn gửi thêm chút tiền để khích lệ tinh thần, từ đó đến nay không thể nói là quá lâu, cớ sao lại thay đổi như vậy.
Hoàn thành công việc một tháng trong một tuần, xử lý công việc không thuộc trách nhiệm của bản thân, soạn thảo chuẩn bị cuộc họp trong thời gian ngắn , người chủ trì chính thực lại được điều đi,... Nghĩ đi nghĩ lại đều không đúng.
Cậu chau mày, đưa tay lật lại từng tập hồ sơ trên bàn - báo cáo y khoa, bảng điều trị, kế hoạch đào tạo của khoa, toàn bộ dữ liệu trong năm qua đều được yêu cầu tổng hợp gấp. Những thứ này, nếu không phải để nộp cho sở thì về bản chất, là hồ sơ bàn giao.
Tay Ha Joon khựng lại. Trong đầu cậu, từng mảnh ghép vụn rời rạc bỗng dần kết nối với nhau.
Một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng.
Cậu vừa định nghĩ thêm thì tiếng thông báo "ting" vang lên từ máy tính. Đồng hồ đã điểm bốn giờ. Danh sách trang thiết bị đã được gửi đến, nội dung cuộc họp tối nay bắt buộc phải hoàn thành.
Ha Joon khẽ siết chặt ngón tay, lặng lẽ gạt hết những nghi ngờ sang một bên. Dù thế nào, điều quan trọng trước mắt vẫn là hoàn thành những phần việc của mình.
_______________
Sau chín giờ tối, cuộc họp ở bệnh viện cuối cùng cũng khép lại. Dù chỉ kéo dài ba tiếng, nhưng báo cáo của Ha Joon được đánh giá là hoàn hảo - từng con số, từng dòng giải trình đều mạch lạc không một lỗi sai. Những buổi họp về thiết bị thế này vốn chẳng xa lạ với cậu, nhưng việc phải chuẩn bị trong thời gian ngắn như vậy khiến cậu cảm thấy ngột ngạt.
Mọi người đã rời đi hết. Trong phòng họp chỉ còn lại một mình cậu. Ha Joon không vội đứng lên, chỉ yên lặng ngồi thêm chút nữa, tranh thủ thở một hơi, rồi mới bắt đầu gom lại hồ sơ, sắp xếp tài liệu và bảng thuyết trình.
Cánh cửa phòng bất ngờ mở ra.
Người bước vào là Tae Yang. Anh đã thay thường phục, chiếc blouse trắng đã được cởi ra từ lâu. Anh tựa người vào khung cửa, nhìn cậu không chớp mắt. Cậu cảm giác được anh ở đó, chẳng thèm nhìn lấy một cái mà hỏi:
“ Anh chưa về à? Hôm nay đâu có ca trực của anh.”
“ Anh đợi em.” Anh trả lời, giọng nhẹ như gió.
Ha Joon ngước mắt nhìn anh một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục công việc.
“Em còn nhiều việc lắm, không có thời gian cho anh.”
Tae Yang không đáp, chỉ bước đến cạnh, tay cũng bắt đầu phụ cậu thu dọn giấy tờ. Ánh mắt anh thoáng hiện sự lo lắng không nói thành lời.
“Anh biết em bận,” anh nói nhỏ, “nên mới ở lại đợi.”
“Đợi em làm gì?” Ha Joon thở dài, giọng vẫn lạnh nhạt.
“Về nhà anh đi. Anh nấu gì đó cho em ăn. Em vẫn đang bệnh, nhịn tiếp là mai có thể nhập viện đấy.”
Ha Joon định từ chối, nhưng chưa kịp mở miệng thì Tae Yang đã nói tiếp, nửa cười nửa dỗ dành:
"Chỉ hôm nay thôi. Cứ coi như dựa vào anh một lần. Khỏe lại rồi anh không can thiệp nữa.”
Ha Joon khựng lại. Cậu vốn định về phòng làm nốt phần công việc dang dở, nhưng suy đi tính lại… nếu đêm nay ngã quỵ thì ngày mai cũng chẳng thể gượng dậy được.
Cậu khẽ “ừm” một tiếng nhỏ, rồi chậm rãi gật đầu.
Tae Yang thấy vậy thì nhẹ nhõm, ánh mắt thoáng ánh lên niềm vui không che giấu. Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ kéo tay áo khoác lại cho cậu, rồi cùng cậu ra khỏi phòng họp, dẫn về bãi xe.