Ngồi trong bếp, Ha Joon chống cằm quan sát không gian xung quanh. Căn bếp mang tông màu sáng, gọn gàng và sạch sẽ, không phải kiểu gọn vì trống rỗng như nhà cậu, mà là sự ngăn nắp do bàn tay chăm sóc hằng ngày.
Khối lượng công việc của Tae Yang ở bệnh viện chẳng thua gì cậu, vậy mà về nhà vẫn có thể nấu ăn, dọn dẹp, sống gọn gàng đến mức này, quả thật là rất chăm chỉ.
Ánh mắt Ha Joon lướt đến tấm lưng người đàn ông đang đứng trước bếp. Vai rộng, eo thon, chiều cao tiêu chuẩn, chỉ mặc mỗi áo phông mà vẫn đẹp mắt. Có lẽ vì ít vận động nên dáng người có hơi mềm yếu, nhưng nhìn chung vẫn là gu của khá nhiều người.
Không hiểu sao cậu lại rút điện thoại ra, giơ lên chụp lấy một, hai tấm. Cơ thể ấy, góc nghiêng ấy, tấm lưng ấy, nếu anh chăm tập luyện không biết sẽ trông thế nào?
Đang mải xem tấm ảnh vừa chụp thì giọng anh vang lên làm cậu giật mình.
“Em đang làm gì thế?”
“Em? À… em chỉ xem tin tức thôi.”
Tae Yang chẳng nghi ngờ gì, chỉ gật đầu nhẹ rồi quay trở lại với nồi súp đang nấu.
“Anh còn khoảng nửa tiếng nữa mới xong. Em đi tắm trước đi, rồi ra ăn cơm. Anh mới mua vài bộ đồ, em cứ lấy mặc.”
“Vâng.”
Ha Joon đứng dậy đi vào phòng ngủ. Cậu đảo mắt một vòng, vẫn không biết nên tìm từ đâu, đành quay đầu hỏi:
“Anh Tae Yang, quần áo để ở đâu thế ạ?”
“Ngăn thứ ba dưới cùng của tủ.”
“Ngăn thứ ba…”
Cậu cúi xuống mở ngăn tủ thứ ba từ trái qua phải. Bên trong không có bộ quần áo nào, chỉ có mấy chồng ảnh cũ được xếp gọn trong góc tủ. Một trong số ảnh đó lập tức lọt vào mắt cậu. Bức ảnh được đóng trong khung gỗ, so với chồng ảnh bên dưới thì nó lại sáng và sạch hơn, giống như mới được cất đi vậy. Đó là ảnh cậu và anh trong lễ tốt nghiệp, với nụ cười tươi hiếm hoi đến mức chính cậu cũng chẳng nhớ nổi lần gần nhất mình cười như thế.
Cậu lặng người suy nghĩ một hồi: nếu một ngày nào đó người của tổ chức hoặc phe đối địch nhìn thấy thứ này, họ sẽ làm gì? Mối liên kết này, dù mơ hồ đến đâu, cũng đủ để biến Tae Yang thành điểm yếu chí mạng, cũng ảnh hưởng tới sự an toàn của anh.
Cậu khẽ gỡ bức ảnh ra khỏi khung rồi lặng lẽ nhét nó vào sau ốp điện thoại.
"Em tìm được chưa Ha Joon? Cần anh giúp không?"
Giọng Tae Yang vọng vào từ phòng bếp.
Cậu khựng lại một nhịp, rồi nhanh chóng mở tủ bên cạnh, cầm đại một bộ đồ.
"Em tìm được rồi ạ. Không cần đâu."
Nói rồi cậu bước thẳng vào phòng tắm, chẳng nói thêm lời nào.
Tắm xong cậu bước ra với mái tóc còn sũng nước, từng giọt lăn dài từ trán xuống cổ. Tae Yang nhìn hình ảnh đó của cậu thì liền lảng mắt đi, gượng gạo bảo cậu ngồi xuống ăn cơm.
Bữa cơm diễn ra trong yên tĩnh. Hai người không nói quá nhiều, chỉ lặng lẽ gắp thức ăn và thỉnh thoảng trao đổi vài câu vụn vặt. Ha Joon vẫn chưa thật sự khỏe, cậu ăn chậm và không ăn nhiều, nhưng lần này không miễn cưỡng như lúc trưa. Có lẽ là do đồ ăn hợp khẩu vị, hoặc đơn giản là vì không khí không khiến cậu thấy gò bó.
Tae Yang thấy cậu ăn được thì cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ rót thêm nước, thỉnh thoảng gắp món cậu thích vào bát cậu. Những hành động ấy không quá thân mật, nhưng đủ để làm không khí trở nên ấm áp, khiến người ta khó mà đẩy ra được.
Khi Ha Joon buông đũa xuống, cậu thở dài một hơi rồi đứng dậy.
“Em ăn xong rồi, anh cứ ăn tiếp đi.”
Tae Yang vừa nói, vừa bắt đầu thu dọn bát đũa.
“Em ra nghỉ đi, để anh dọn dẹp cho.”
Ha Joon không khách sáo, gật đầu rồi cầm laptop bước ra phòng khách. Cậu ngồi xuống ghế sofa, bật máy tính lên, bắt đầu xem lại tài liệu còn tồn đọng.
Trong bếp, tiếng nước chảy xen lẫn tiếng bát đĩa chạm vào nhau lách cách. Tae Yang rửa rất cẩn thận, thỉnh thoảng còn ngân nga một giai điệu gì đó cậu không nghe rõ. Mọi thứ thật yên ả, khác hẳn với áp lực dồn dập ở bệnh viện.
Dọn dẹp xong, Tae Yang lau tay rồi bước ra phòng khách. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống ghế đối diện Ha Joon, mắt dõi theo từng chuyển động của cậu. Laptop mở sáng cả một góc bàn, còn Ha Joon thì đang chăm chú nhìn màn hình, gõ từng dòng ghi chú. Mái tóc ướt chưa khô hết, vài sợi còn dính vào trán, trông có phần thờ ơ, mệt mỏi.
Tae Yang nhìn một lúc, rồi đột ngột đứng dậy đi vào phòng ngủ. Một lát sau anh quay lại, trên tay cầm theo khăn bông và máy sấy tóc.
Ha Joon nghe thấy tiếng động thì ngẩng lên.
“Anh làm gì thế?”
“Lau tóc cho em. Để ướt thế này dễ cảm lắm, em còn đang ốm.” Tae Yang vừa nói vừa cắm máy sấy, kéo một cái ghế ra phía sau cậu.
“Không cần đâu. Em đang làm việc, lát em tự...”
“Cứ để anh.”
Ha Joon định nói thêm nhưng cuối cùng lại im lặng. Cậu hơi nhích người về phía trước để anh dễ thao tác.
Tae Yang đặt khăn lên vai cậu, rồi bắt đầu lau nhẹ những sợi tóc còn đọng nước. Cử chỉ của anh nhẹ nhàng, từng động tác đều đều, không vội vàng cũng không qua loa. Tiếp đến, anh bật máy sấy, chỉnh ở chế độ gió nhẹ rồi khẽ khàng đưa lên đỉnh đầu cậu.
Tae Yang cẩn thận luồn tay qua những sợi tóc ẩm để trải đều gió từ máy sấy. Những đầu ngón tay chạm nhẹ lên da đầu, mềm mại và ấm áp, như đang lướt qua từng sợi lông tơ mong manh. Mái tóc của Ha Joon không dày, nhưng rất mượt, mềm như mảnh lụa vừa được hong khô trong nắng sớm. Cảm giác ấy khiến anh thoáng khựng lại trong vài giây, tay vẫn giữ nguyên nhưng hơi thở như chậm lại một nhịp.
Ha Joon ngồi yên, mắt vẫn dán vào màn hình laptop nhưng không còn tập trung được như trước. Tiếng gió của máy sấy xen lẫn tiếng thở đều đặn của người phía sau, làm cậu không hiểu sao có chút bối rối.
Tae Yang không nói lời nào, chỉ chăm chú sấy tóc cho cậu. Một lúc sau, khi tóc đã khô, anh mới tắt máy, rút khăn ra, khẽ nói:
“Xong rồi. Em làm tiếp đi.”
Ha Joon khẽ gật đầu, không nói gì. Cậu ngồi dựa vào lưng ghế, vẫn tiếp tục làm việc nhưng lâu lâu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là vì mệt hay là vì đang suy nghĩ điều gì.
Tae Yang không nói thêm lời nào. Anh chỉ ngồi cạnh, tay lật từng trang sách, còn Ha Joon thì cắm cúi bên màn hình máy tính. Hai người mỗi người một việc, chẳng ai làm phiền ai, nhưng không khí lại không hề ngột ngạt. Thời gian như lặng lẽ trôi đi, nhẹ như tiếng gió qua rèm cửa.
Không biết từ lúc nào, Ha Joon đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Mái nâu mềm phủ lên vầng trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở cậu đều đều, nhẹ nhàng như tan vào khoảng không tĩnh lặng. Tae Yang đặt sách xuống, nghiêng người lại gần, khẽ chạm đầu ngón tay lên má cậu để kiểm tra.
Cậu chẳng phản ứng gì.
Có thể là tác dụng phụ của thuốc, hoặc cũng có thể… là vì cậu đã kiệt sức sau những ngày dài tự mình chống chọi.
Anh kiểm tra lại lần nữa, trán vẫn còn âm ấm, nhưng chưa đến mức đáng lo. Yên tâm phần nào Tae Yang mới lặng lẽ rụt tay lại, cẩn thận đứng dậy. Anh đi vào phòng, lấy ra một chiếc chăn mỏng rồi quay lại, nhẹ nhàng khoác lên vai cậu.
Anh ngồi xuống bên cạnh. Trước mắt là màn hình máy tính vẫn đang mở, cạnh đó là đống hồ sơ ngổn ngang. Tay anh khẽ siết lấy cốc cà phê nóng vừa pha, hơi ấm từ thành cốc lan ra từng đầu ngón tay. Anh biết cậu sẽ không cho ai chen vào lớp vỏ kiêu hãnh ấy. Nhưng có lẽ... chỉ cần cậu khỏe mạnh, bị cậu trách móc chút cũng không sao.
Anh ngồi đó thêm vài giây, rồi cuối cùng cũng mở tập hồ sơ đang dang dở.
Đêm ấy, chỉ có một người ngủ. Người còn lại ngồi bên cạnh, lặng lẽ giữ cho thế giới của bản thân không sụp đổ.