Pheromone

Chương 32: Chăm sóc

Trước Sau

break

Vì những sự kiện vừa qua nên Ha Joon không tránh khỏi những lời xì xào bàn tán, tốt xấu đều có nhưng căn bản cậu chẳng mấy để ý tới những lời nói đó. Ngồi trong phòng làm việc , đầu tóc cậu rối xù lên trước những tập tài liệu bị tồn đọng, khối lượng công việc lớn phải xử lý khiến khoảng thời gian nghỉ ngơi trước đó đều coi như công cốc.

“ Nhức đầu thật chứ.”

Ha Joon không khỏi mệt mỏi lầm bầm, cậu lật nhanh những trang sổ, mắt mệt mỏi lướt qua những dòng chữ loằng ngoằng.

Mấy ngày liên tục như vậy, đèn tắt rồi lại bật, cậu dường như thức trắng ba đêm để xử lý công việc, không có lấy một chút thời gian để nghỉ ngơi. Vì bận bịu như vậy, cậu cũng không có thời gian mà nói chuyện với Tae Yang, mà vừa hay cậu cũng chưa biết phải đối diện với anh ra sao. Cả tuần đi làm mà cậu chẳng nói với anh lời nào, sáng ra gặp thì cũng chỉ cúi chào rồi nhanh chóng trở lại phòng làm việc. 

Giờ giấc sinh hoạt của cậu bị đảo lộn, đi sớm về khuya, rời khỏi bệnh viện thì cũng đã là hơn ba giờ, chỉ có thể nghỉ ngơi hai ba tiếng rồi lại trở lại, không có cả thời gian ăn uống. 

Vốn đã khó ăn khó uống, hàng quán thì không phải lúc nào cũng mở, có vài bác sĩ y tá tốt bụng giúp cậu mua vài món nhưng tuyệt nhiên cậu chẳng ăn lấy một thứ.

Cũng phải tới ngày thứ tư, khi mọi giác quan trong cơ thể dần trở nên mệt mỏi, cậu mới nằm ra ghế nghỉ ngơi một chút, cậu bán mạng làm việc như vậy cũng chỉ để không có giây phút rảnh rỗi để nghĩ lung tung về Tae Yang, cũng để tránh khỏi tai mắt của những người trong tổ chức. 

Cánh cửa phòng bị đẩy vào, cậu nghe thấy động tĩnh nhưng mắt chẳng thể mở nổi, cứ để mặc xem người đó vào với mục đích gì. Đột ngột có một bàn tay chạm vào vai cậu, lắc lắc vài cái:

“ Ha Joon! Ha Joon!”

Người cậu bị dựng dậy, mắt cậu cũng vì thế mà cưỡng chế mở ra, có chút mờ nhưng đủ để nhận ra người đối diện là anh Tae Yang. Thấy sắc mặt khó coi của cậu, anh không khỏi lo lắng mà hỏi han:

“ Em ổn không?”

Ha Joon gạt tay anh ra khỏi người mình nhưng tay anh vừa rời thì người cậu cũng mất sức mà ngã vào thành ghế, giọng cậu khàn đặc trả lời:

“ Em hơi chóng mặt nên muốn nằm ngủ một chút.”

 “ Gần đây anh bận không thể tới phòng em nhưng cũng nghe được từ mọi người, em ăn uống chẳng có một chút điều độ nào cả. Làm việc cả ngày lẫn đêm, mệt mỏi chỉ đi ngủ thì cơ thể lấy đâu ra sức? Là bác sĩ không phải mấy điều này em hiểu rõ nhất à?’’

Tae Yang ngoài miệng thì làu bàu trách móc nhưng tay lại thoăn thoắt mở những hộp đồ ăn mà anh đã chuẩn bị sẵn mang tới bày ra bàn. Có sáu hộp, hộp nào cũng là món Ha Joon hay ăn, như vậy thì không sợ cậu kén cá chọn canh.

“ Ăn chút gì đi nhé?”

Cậu bị anh mắng như vậy có chút không phục, lắc đầu quay đi.

“ Không có khẩu vị.”

“ Anh biết em không có khẩu vị nhưng ăn thì vẫn phải ăn.”

Mùi đồ ăn thực sự rất thơm nhưng khi nó xộc vào mũi Ha Joon thì nó lại trở thành một thứ mùi ngấy đến khó chịu, cậu kiên quyết quay đầu không ăn. Tae Yang nhìn cậu, thấy hai má lẫn cổ cậu đỏ ửng hết cả lên, môi lại nhợt nhạt, cảm thấy có gì đó không đúng liền đưa tay lên chạm vào trán cậu. Trán cậu nóng muốn bỏng tay, anh giật mình quay đầu cậu lại.

“ Sốt cao như vậy… Em cố ăn một chút, để anh đi lấy thuốc.”

Tae Yang nói xong lập tức chạy đi lấy thuốc nhưng đến khi quay lại thì vẫn thấy đồ ăn vẫn còn nguyên đó, Ha Joon thậm còn không động đũa lấy một chút. Thấy anh quay lại, cậu khẽ cụp mắt tránh đi như đứa trẻ phạm lỗi, sợ anh sẽ trách móc mình. Tae Yang bày ra vẻ mặt bất lực, ngồi xuống bên cạnh khẽ dỗ dành.

“ Đừng ương bướng, ăn một chút mới uống thuốc được, nếu còn sốt cao hơn sẽ không ổn đâu, công việc có thể để sau, viện trưởng sẽ không làm khó em.”

Ha Joon sốt cao đầu đau như búa bổ, mỗi cử chỉ hành động của Tae Yang trong mắt cậu đều trở nên mờ nhạt, nghĩ cũng chẳng nghĩ nổi, cũng lười cãi lại cậu chỉ đành nghe lời anh. Cậu chậm rãi đưa tay với lấy thìa trên bàn nhưng đôi tay run rẩy khiến cậu chẳng thế múc lấy một thìa đồ ăn tử tế, vào rồi lại rơi ra. Tae Yang nhìn vậy thì chạnh lòng, lập tức cầm lấy thìa trên tay cậu, nhẹ múc đồ ăn đưa lên:

“ Để anh đút cho.”

Ha Joon chần chừ, dù đầu óc trống rỗng và mơ hồ nhưng cậu vẫn tự nhận thức được nếu để anh đút thì có phần kỳ quặc, cậu không muốn dựa dẫm nên từ chối.

“ Không cần đâu… Em tự ăn được.”

Tuy cậu cứng đầu nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng, anh hạ giọng, ánh mắt như năn nỉ nhìn cậu:

“ Không cần cố như vậy. Để anh chăm sóc em đi.”

Dù đôi mắt cụp xuống nhưng cậu vẫn lén nhìn anh, cậu có chút cảm động, vẻ mặt ấy làm cậu không nỡ từ chối, thôi thì ăn một chút cũng được…

Món cơm trộn mà cậu hay ăn, lúc này lại trở nên đắng ngắt, dầu mỡ đến mức buồn nôn, cậu lại chẳng thể nhổ ra, chỉ đành ngậm đắng mà nuốt vào.

Nửa tiếng đồng hồ mà bát cơm chỉ vơi đi một nửa, Tae Yang cũng không ép cậu ăn nữa, cẩn thận dọn dẹp rồi rót cho cậu một ly nước.

“ Một chút nữa hãy uống thuốc. Anh còn có ca mổ, không thể ở cùng em được…”

Ha Joon nghe vậy thì gật đầu, giọng nói nhỏ thều thào phát ra như tiếng mèo kêu.

“ Em nhớ rồi. Cảm ơn anh.”

Tae Yang nhẹ cười xoa đầu cậu vài cái rồi nhanh chóng rời đi. Trong phòng chỉ còn mỗi Ha Joon, cậu lại ngả người ra sofa, hướng mắt nhìn lên trần nhà trắng toát. Nhờ sự chăm sóc của Tae Yang, Ha Joon cảm thấy sức khỏe ổn định hơn, đầu cũng bớt nhức, cậu lại ngẩn người, nghĩ về hành động của anh lúc nãy.

Mấy hôm nay hai người nói chuyện không nhiều, Ha Joon lại thường xuyên tìm cách tránh mặt, không biết anh có nhận ra hay không nhưng vẫn dành thời gian để tới hỏi han quan tâm, biết cậu bệnh thì ở lại chăm sóc. Cậu vốn muốn khẳng định lại với anh nhưng dạo gần đây công việc chồng chất, cơ thể mệt mỏi, chẳng có lấy một chút tinh thần nào để đối diện. Hôm nay hai người gặp nhau, nhưng đứng trước sự quan tâm của anh, cậu lại không đành lòng. 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc