Pheromone

Chương 31: Thức tỉnh

Trước Sau

break

“ Ha Joon!!”

Ha Joon đang trong cơn mê man thì đã bị tiếng gọi làm cho tỉnh giấc, cậu mệt mỏi mở mắt, giấc ngủ sâu bị gián đoạn khiến cậu nhức đầu tột độ, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm cả lưng áo. Cậu uể oải ngồi dậy nhìn ra ngoài, trời đã tối, điện thoại thì hiện bảy giờ hơn, tiếng gọi ban nãy là từ ba nuôi, có vẻ ông đã nấu xong đồ ăn rồi.

Ha Joon lặng lẽ xuống cầu thang. Mâm cơm đã được dọn sẵn, mọi thứ được bày biện chỉn chu như thường lệ. Ba nuôi thấy cậu xuống thì nhanh chóng lấy bát đũa ra, vừa nhìn sắc mặt tái nhợt của con trai vừa lo lắng hỏi:

“ Con bị sao vậy? Mặt mày tái mét rồi.”

Cậu kéo ghế ngồi xuống bàn, khó chịu đưa tay xoa trán, giọng có chút khàn:

“ Nãy con nằm ngủ một lát nhưng chắc do ngủ trái giờ nên có hơi nhức đầu.”

Ba gật gù nghe cậu giải thích, tay thì múc cho cậu một thìa canh.

“ Canh gà của con đấy, hầm hết cả buổi chiều, ăn vào bồi bổ sức khỏe đi.”

Cậu đưa tay nhận lấy, chậm rãi uống từng ngụm.

“ Con cảm ơn, canh gà vẫn ngon như trước đây…Nhưng sao nay ba nấu muộn vậy, cũng chẳng gọi con xuống nấu cùng.”

Ba nuôi xua tay, cười nhẹ:

“ Con có biết nấu đâu, gọi xuống cũng vậy thôi. Còn chiều nay ta đi câu nên về hơi muộn.”

“ Ba đi câu ạ?’’

“ Ừm, con nói muốn cá nướng còn gì nữa. Ăn nhiều vào đấy.” Ba dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “ Ta còn nhớ hồi trước ta và con cùng ra suối bắt cá, con chẳng có chút kiên nhẫn nào cả. Nếu có cơ hội, ta sẽ dẫn con đi câu xem con tiến bộ đến đâu.”

“ Vâng.”

Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó, Ha Joon mãi nghĩ đến chuyện tối qua nên chẳng nói lấy một lời, gương mặt cậu cứ đăm chiêu nhìn vào khoảng trống trên bàn ăn.

Lâu sau, cậu mới ngẩng đầu nhìn lên ba. Cậu nhìn rất lâu, nhìn tới nỗi ba nuôi cũng cảm thấy khó hiểu.

“ Mặt ta dính gì à?”

Ha Joon chần chừ, nghĩ ngợi một hồi rồi mới lên tiếng.

“ Có một chuyện, con không biết phải giải quyết như thế nào. Muốn hỏi ý của ba.”

Ba nuôi cười hắt ra một tiếng, vừa gắp thức ăn vừa trả lời:

“ Là chuyện tình cảm à?”

Cậu ngạc nhiên, sao ba có thể đoán ra được ý trong lòng cậu…lời nào thể hiện ra chứ?

“ Sao ba lại biết…?”

“ Ha Joon, từ nhỏ con đã là một đứa trẻ thông minh hiểu chuyện, dù trong công việc hay cuộc sống thì trước nay các vấn đề con đều giải quyết rất tốt. Nhưng về chuyện tình cảm thì con chẳng biết gì cả, nên nếu có thắc mắc thì chắc chắn chỉ có nó thôi.”

Khóe miệng có ý cười, ba chống cằm hỏi:

“ Có chuyện gì? Nhận được lời tỏ tình mà không biết cách từ chối?”

Ha Joon do dự lắc đầu, lựa lời kể cho ba.

“ Không hẳn là vậy. Chuyện là… Con có quen một người, người này đã ở bên con rất lâu rồi. Con coi người ấy như người nhà, như tri kỉ nhưng gần đây con mới biết một việc. Người ấy đã luôn âm thầm thích con, luôn đứng sau giúp đỡ bảo vệ, luôn cố làm con vui mà chẳng có yêu cầu hay muốn điều gì từ con cả…”

“Khó đấy… Nếu đã xem như tri kỷ thì khó lòng thay đổi cách nhìn. Vậy… ngoài cảm giác thân thiết, con có chút rung động nào không?”

Cậu thở dài, phủ nhận.

“ Không có. Thực sự chỉ coi như tri kỉ. Nhưng bây giờ cứ vờ như không biết thì trong lòng thực sự khó chịu, còn nói rõ với người ấy… thì con sợ con mất đi một người bạn, một người luôn bên cạnh.”

Ba tặc lưỡi, nghiêm túc trả lời.

“ Dù người ấy không đòi hỏi gì từ con nhưng ta thấy con thật sự ích kỉ đấy.”

“ Dạ?”

Ha Joon ngơ ngác trước lời nói của ba, không để cậu kịp phản ứng, ông lại tiếp lời:

“ Con không thích người ấy, lại không muốn người ấy rời đi tìm hạnh phúc của bản thân, cứ để thời gian nuôi nấng tình cảm, làm cho người khác thêm là hy vọng thì càng về sau sẽ càng khó xử. Con vẫn nên nói thẳng với người ấy, bỏ đi tình cảm, dù họ lựa chọn ở lại hay rời đi, cũng có cái kết tốt cho cả hai.”

Ha Joon không nói gì, khẽ cụp mắt, cậu hiểu ý nghĩa trong lời nói của ông, cũng đã biết bản thân nên làm gì.

“ Con đừng vì thương hại hay áy náy mà giữ người khác lại bên mình. Cũng đừng để tình cảm của người ta trở thành gánh nặng. Hãy thành thật với cảm xúc của mình, rồi làm điều con cho là đúng.”

“ Vâng.”

Hai người không nói thêm gì nữa, bữa cơm kết thúc trong lặng lẽ. Sau khi phụ ba dọn dẹp bát đũa, Ha Joon lặng lẽ trở lại lên tầng. Cơn nhức đầu mãi không thuyên giảm, cậu kéo ngăn tủ lấy ra từ đó vài viên thuốc rồi uống lấy. 

Kháng sinh liều cao nhanh chóng ngấm vào cơ thể, cơn đau đầu cũng từ đó đỡ hơn mấy phần, cậu ngồi trên ghế cạnh ban công, thả lỏng cơ thể cảm nhận làn gió.

Làn gió mát từ phía rừng thông lần lượt đi qua phả vào làn da, len lỏi qua mái tóc giúp cậu mang đi những suy nghĩ rối ren trong đầu.

Điện thoại bỗng chốc reo lên 1 tiếng, cậu liền nhìn xuống, đó là thông báo từ tổ chức KRA*

*KRA: Tổ chức lính đánh thuê Korea

Cậu cau mày. Lúc này, bất kỳ tiếng động nào cũng khiến đầu cậu trở nên khó chịu.

Lại chuyện gì nữa đây? 

Ha Joon hay hoạt động đơn lẻ hoặc cùng lắm là với ba nuôi nên chẳng mấy quan tâm tới các tin nhắn trong nhóm, nếu có gì quan trọng thì ba sẽ nói cho cậu. Bình thường cậu hay tắt thông báo nhưng hôm nay tổ chức lại gọi tổng bộ nên máy mới hiện tin nhắn.

A: [Mọi người để ý tin khẩn]

A: [@Omega Bình thường cậu hay off nhưng hôm nay để ý chút nhé]

Omega: [Có chuyện gì sao?]

A: [Chắc ai cũng biết vụ rà soát tổng bộ của gia tộc Ivanov. Mới vài ngày mà chúng đã lục tung gần hết châu Âu.]

A: [Hiện tại đã có người của bọn chúng xuất hiện tại châu Á. Hôm nay có vài người phát hiện thành viên tổ chức bị bám đuôi.]

A: [Tạm thời nên ẩn mình ở nhà, hạn chế ra ngoài.]

A: [Nếu rõ thì xác nhận giúp tôi.]

Ha Joon gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn ghế, suy nghĩ một lát rồi nhắn lại:

Omega: [Đã rõ.]

Cậu tắt điện thoại để sang một bên, cứ chuyện này nối tiếp chuyện kia, chẳng có phút giây nào được nghỉ ngơi đúng nghĩa.

Trả lời là vậy nhưng cậu cũng biết rõ bản thân phải tới bệnh viện, đã nghỉ lâu như vậy chẳng thể xin nghỉ phép thêm được nữa. 

Lính đánh thuê nhiều người như vậy chẳng lẽ cậu lại xui xẻo đến thế…

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc