Ba nuôi cúi người lấy từ trong hộc tủ ra một tập tài liệu dày, nhìn qua Ha Joon thấy được logo trên tập tài liệu là biểu tượng của hội lính đánh thuê tại Nga. Ông rút ra trong tập vài tờ giấy rồi đưa cho cậu, vừa đưa vừa giải thích:
“Vài hôm trước, các gia tộc mafia lớn xảy ra xung đột nội bộ. Gia tộc đứng đầu Ivanov đột ngột đưa con trai lên làm người kế nhiệm, trao toàn quyền điều hành. Cuộc họp chuyển giao cũng nhằm ra mắt thủ lĩnh mới nhưng có vẻ người mới không nhận được sự tín nhiệm của các băng đảng khác. Sau cuộc họp chuyển giao, đã có kẻ có ý mưu sát nhưng thủ lĩnh đã may mắn sống sót, người bị sát hại là phụ tá của hắn. Sau vụ việc đó, các tổ chức sát thủ lẫn lính đánh thuê toàn cầu đều bị điều tra ráo riết nhằm tìm ra kẻ chủ mưu.”
Ông tiếp tục chỉ vào một tấm ảnh.
“Đây là người bị sát hại, Riwei. Hắn là người luôn đi theo để đảm bảo tính sức khỏe và tính mạng cho người kế nhiệm.”
“Ivanov Slavik - người kế nhiệm, là người đứng đầu thế giới ngầm trong thời gian tới. Thông tin về hắn ta không nhiều, chỉ có thể thu nhập được bây giờ hắn ba hai tuổi, là con trai duy nhất của gia tộc Ivanov.”
Ha Joon nhìn vào bức ảnh ông chỉ, trong một giây thoáng qua không hiểu sao cậu thấy hắn có chút quen, hình như đã từng gặp ở đâu đó.
“ Một người trẻ như vậy lên nắm quyền điều hành thì chắc chắn sẽ có người không phục, thế giới ngầm luôn tìm cách để có được quyền lực cao nhất, trong tình trạng căng thẳng như vậy sẽ có người thừa nước đục thả câu mà đoạt quyền.”
Cậu ngước lên nhìn tập tài liệu trên tay ba, tò mò dò hỏi:
“ Tập tài liệu này là của đội lính đánh thuê Nga hả ba? Có những gì trong đó vậy ạ?’’
Ba nuôi vừa lật từng trang vừa trả lời:
“ Đây là tập hồ sơ tổ chức cung cấp cho những người cố định trong đội, dự liệu được cập nhập liên tục và gửi bí mật trong phạm vi. Trong đây có thông tin của các sát thủ riêng lẻ, đội lính đánh thuê hoặc các gia tộc trong thế giới ngầm.’’
“ Những thành viên đều được giữ bí mật danh tính, tại sao lại có tập hồ sơ này? Nếu lộ tập tài liệu này chẳng phải là chúng ta đều nguy hiểm sao?’’
Ba vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh, giải thích.
“ Chúng ta đều có những bản hợp đồng dài hạn với tổ chức bằng văn bản, không có gì là an toàn tuyệt đối nhưng người khác cũng không dễ dàng đột nhập để lấy dữ liệu. Còn tập tài liệu này là thông tin tổ chức thu thập được gián tiếp từ các nguồn khác, toàn bộ là thông tin của các bên đối thủ, không ảnh hưởng đến chúng ta.’’
Ông tiện tay rút ra trong tập hồ sơ vài bản sơ yếu lý lịch đưa cho cậu, nghiêm giọng.
“ Thông tin trong đây đa phần là những thông tin của đám lính hoặc người cùng ngành. Những người chức vị cao hoặc có máu mặt thì thông tin lẫn hình ảnh đều được bảo mật một cách kỹ lưỡng, một chút cũng khó lọt ra. Tạm thời con cứ để mắt tới những người này, đây là vài tên lính của gia tộc Ivanov, được đưa ra để tìm manh mối người có ý mưu sát, nếu mãi không tìm được có lẽ sẽ bị bắt làm kẻ thế mạng.’’
Ba nuôi đầu có chút âm ỉ, liền đưa tay day day giữa trán:
“ Vụ việc lần này thực sự khá lằng nhằng, liên lụy tới khá nhiều người không liên quan, nếu lính đánh thuê chúng ta nhỡ may bị đưa ra làm người chịu tội thì rất rắc rối nên ta với con cứ im lặng một thời gian, đợi khi nào tìm ra được hung thủ hoặc sự việc chìm xuống rồi hãy hoạt động trở lại.’’
“ Dạ.”
Ha Joon khẽ gật đầu, tay lật những tờ lý lịch. Từng trang ghi chép chi tiết: tên, tuổi, nơi hoạt động, ảnh chụp… Gian phòng im ắng, chỉ có tiếng giấy sột soạt. Một lúc lâu sau, ba nuôi mới hỏi:
“ Khi nào con đi làm lại?’’
Ha Joon ngẩng đầu nhìn ba, ngẫm nghĩ một hồi rồi trả lời:
“ Con cũng sắp hết nghỉ phép rồi, tầm đầu tuần sau con đi làm lại."
“ Cũng có chút thời gian để nghỉ ngơi , tối nay con muốn ăn gì không?’’
“ Ba nấu ạ? Vậy con muốn ăn canh gà với cá rán.’’
Ba nở nụ cười nhạt, gật đầu nghe ý của cậu.
“ Vậy con đi nghỉ ngơi đi, hôm qua uống rượu chắc giờ còn mệt, ta đi chuẩn bị đồ ăn rồi gọi con sau.’’
“ Vâng.’’
Ha Joon tạm biệt ba rồi lên phòng trước, sau đó thì ba nuôi cũng chuẩn bị xe để đi mua đồ. Nằm trên giường, Ha Joon mệt mỏi nhìn vào tấm ảnh của Slavik trong tập tài liệu. Ba bức ảnh mà mỗi bức cũng chỉ chụp được một góc, không có bức chính diện, chỉ 1/3 gương mặt nhưng cậu cũng có thể thấy được hắn mang bên mình bộ dạng mệt mỏi, tiều tụy. Trông hắn như kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, dưới ánh sáng nhợt nhạt, hắn hiện lên như một xác ve - bị rút sạch sức sống mà vẫn phải đứng vững.
Cậu thở dài, chuyện của người khác không phải chuyện của cậu, vừa mới nhậm chức đã kéo thêm chuyện rắc rối như vậy, quan tâm tới bộ dạng của hắn làm gì chứ.
Đặt tập tài liệu sang một bên, cậu dần nhắm mắt, nhưng bóng dáng trong ảnh vẫn quanh quẩn trong đầu theo cậu vào giấc ngủ..
*********
Ha Joon dần mở mắt.
Trước mắt cậu là một khu rừng rậm âm u, cây cối cao vút ngả bóng tối sẫm, không gian ẩm ướt phủ sương mù dày đặc. Cái lạnh thấm vào từng kẽ tay, kẽ áo, khiến cậu khẽ rùng mình. Đây không phải rừng thông sau nhà cậu. Dưới thân là lớp tuyết trắng xóa, dày và xốp, phát ra âm thanh mỗi khi cậu dịch bước. Tuyết? Nhưng hiện tại đang là giữa mùa hè kia mà.
Cậu cúi đầu nhìn xuống người mình. Bộ đồ quân dụng màu xanh đen, bên eo có cài dao găm, đây chính là bộ cậu thường mặc khi nhận nhiệm vụ đặc biệt. Nhưng... gần đây cậu đã tạm hoãn công việc, tại sao lại...
Cậu đảo mắt một vòng. Khung cảnh này quen thuộc đến kỳ lạ. Tuyết rơi, rừng sâu lạnh ẩm, tất cả đều gợi lên một cảm giác cũ kỹ, mơ hồ. Giống như... một nhiệm vụ nào đó đã qua?
Đây là một giấc mơ. Cậu biết là vậy.
Không phải lần đầu tiên. Cậu thường mơ thấy những ký ức cũ - cảnh làm phẫu thuật giữa ca cấp cứu, tiếng súng nổ giữa đêm, ánh mắt của bệnh nhân hấp hối hay lời thì thầm của một kẻ sắp chết. Có những thứ không nên thấy, nhưng vẫn luôn lặp lại trong giấc ngủ của cậu, như thể ký ức cũng muốn được phẫu thuật mà chưa tìm được dao mổ.
…Cậu bước đi, không rõ lý do vì sao. Từng bước chân dẫm lên lớp tuyết xốp như đang dẫm vào tầng tầng lớp lớp ký ức bị vùi lấp, mỗi tiếng kêu lại vang vọng trong đầu như tiếng thì thầm quen thuộc.
Trời tối, chỉ có một vệt sáng le lói chiếu từ đâu đó, đủ để cậu thấy được sải tay phía trước. Lùi một bước là tăm tối đặc quánh, tiến lên lại không rõ mình sẽ rơi vào đâu.
Rồi cậu nhớ ra...
Đây là ký ức của một nhiệm vụ giải cứu con tin, năm cậu hai mốt tuổi, vào mùa đông ở Nga - ngày tuyết rơi dày đến ngang bụng. Một nhiệm vụ cũ mà cậu tưởng đã vĩnh viễn rơi rớt trong trí nhớ.
Bóng tối dẫn cậu đến một ngôi nhà gỗ nhỏ ở rìa rừng. Mái nhà gần như đã sập, cửa ra vào bị tuyết phủ kín, như đang lấp lại lối thoát duy nhất của căn nhà. Cậu nhớ khi ấy mình phải dùng tay để gạt hết đống tuyết ấy ra
Cánh cửa cọt kẹt mở ra.
Bên trong, không khí lạnh lẽo đến mức như đóng băng cả hơi thở. Ở góc tường là một người bị trùm kín đầu bằng túi đen, thân thể run rẩy, chỉ khoác một lớp áo mỏng, hai tay bị trói chặt sau lưng. Hắn đã bất tỉnh hoặc đang cố lờ đi cái lạnh, cạn kiệt đến mức không còn phản ứng.
Cậu bước tới, quỳ xuống bên người đó. Hắn trông cao lớn hơn cả cậu. Làn da trắng nhợt đã chuyển sang tím tái, sau gáy là một hình xăm mờ mờ lộ ra qua lớp tóc ẩm ướt.
Cậu đưa tay nắm lấy mép túi, giật mạnh ra.
Một mái tóc vàng nhạt xõa ra, bết lại vì mồ hôi và máu khô. Gương mặt trước mắt cậu nhạt nhòa như phủ một lớp sương, ngũ quan chẳng rõ ràng, như thể giấc mơ không thể tái hiện chính xác.
Nhưng dù nét mặt có mờ ảo đến mấy, cái tên của người này vẫn khắc sâu trong trí nhớ Ha Joon.
Kei.
Người con trai ấy là đối tượng cậu được lệnh phải giải cứu.