Pheromone

Chương 29: Né tránh

Trước Sau

break

Ánh sáng buổi sớm len lỏi qua lớp rèm mỏng, dịu dàng phủ lên căn phòng còn phảng phất mùi rượu nhàn nhạt.

Ha Joon tỉnh giấc trong cảm giác đầu óc nặng trịch, âm ỉ như có nước lấp đầy bên trong. Cậu chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn chút mờ sau một đêm dài mệt mỏi liếc quanh khung cảnh đã trở nên gọn gàng đến mức không còn lấy một mảnh giấy vụn. Hae Nam cuộn tròn ngủ dưới tấm thảm trước cửa, còn Tae Yang không hiểu vì sao lại chọn gục đầu bên cạnh cậu yên lặng thiếp đi.

Dù trong nhà có đến ba phòng, anh vẫn chọn ngủ ở đây. Có lẽ là để trông cậu hoặc cũng có thể chỉ đơn giản vì anh muốn như thế, muốn ở bên.

Ánh mắt Ha Joon dừng lại trên gương mặt người con trai ấy, lần đầu tiên thật sự nhìn kỹ sau bao nhiêu năm gắn bó. Tóc anh đen sẫm, không mang sắc nâu mềm mại như tóc cậu, làn da rám nắng, đường nét gương mặt không quá sắc nhưng lại hài hòa đến lạ. Mũi cao, môi mỏng vừa đủ, thần thái an tĩnh và dịu dàng. Người này, suốt sáu năm qua vẫn đứng sau lưng cậu, vẫn nở nụ cười mỗi khi cậu bực dọc, vẫn kiên nhẫn chờ cậu từ một khoảng cách vừa đủ không khiến cậu thấy gò bó.

Vì sao? Ha Joon không hiểu. Anh không nợ cậu điều gì, cũng không có bất kỳ lý do gì để phải kiên trì đến vậy. Tình yêu? Là thứ gì?

Cậu đã quá quen với việc một mình mà không có bất kỳ tình cảm nào khác. Tình yêu với cậu là thứ gì đó quá xa vời, không chạm được, không hình dung nổi. Đó là một khái niệm đẹp đẽ dành cho người khác, chứ chưa từng có chỗ trong thế giới nội tâm của cậu.

Dẫu vậy, lời nói của Tae Yang tối qua vẫn như một tảng đá nặng treo trong lòng cậu.

Ha Joon chậm rãi đưa tay ra, chạm nhẹ vào mái tóc anh. Chỉ là muốn thử xem, liệu còn cảm nhận được cảm xúc gì không. Nhưng khi đầu ngón tay gần chạm đến, cậu khựng lại, kí ức cũ từ đâu liên tục ùa vào trong trí nhớ của cậu.

Cha từng nói yêu, từng ôm cậu vào lòng mà bảo vệ, rồi cũng chính tay đưa cậu ra khỏi nhà vì một sự đánh đổi. Mẹ từng dịu dàng chải tóc cho cậu mỗi sáng, sau cùng cũng quay lưng bỏ đi. Từ nhỏ đến lớn, thứ duy nhất cậu học được từ tình thân hay tình yêu là: đừng tin.

Cậu rụt tay lại. Ánh mắt nhìn xuống đôi găng tay trắng tinh đang bao bọc lấy bàn tay - một đôi tay từng cầm dao, từng cứu người, cũng từng làm tổn thương kẻ khác. Làm bác sĩ, cậu quen với việc chạm vào thân thể người khác, nhưng chưa từng cho ai tiến gần đến trái tim mình. Bởi vì cậu sợ. Một khi yêu, cậu sẽ lại phải cảm nhận cảm xúc lúc trước.

Tae Yang không giống cậu. Anh là người thật thà, sống vì tình cảm, bước đi nào của anh cũng trong sạch, dành cả thanh xuân cho một tình cảm đơn phương không đòi hỏi hồi đáp. Còn bản thân cậu, xuất thân phức tạp, quá khứ hỗn độn, tuổi thơ ẩn dưới bao nhiêu mạng người, dù cậu cho đó là đúng, cậu cũng đâu có gì để xứng với sự dịu dàng của anh?

Anh và cậu là hai thế giới khác nhau. Một người là ánh sáng, người còn lại chỉ biết sống trong bóng tối. Nếu bước quá gần, thứ duy nhất cậu mang lại có lẽ chỉ là vết thương.

 Ha Joon mím môi, nhìn người đang ngủ bên cạnh mà lòng dội lên một cơn buốt lạnh âm thầm. Cậu không thể có tình cảm. Và cũng không muốn để mình một lần nữa đánh cược, để rồi thua trắng như đã từng.

*Reng, Reng*

Tiếng chuông điện thoại kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn. Ha Joon quay người với lấy máy, chẳng thèm nhìn tên gọi đến mà trực tiếp nghe máy.

“Ai vậy?”

“Giọng điệu gì đây? Mới tỉnh à?”

Cậu giật mình, liếc xuống màn hình, lúng túng đáp:

“À… Ba. Hôm qua con có uống chút rượu, nên nay dậy hơi muộn.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc khiến cậu cũng không dám nói thêm gì. Một lát sau, ba nuôi mới lên tiếng, giọng không rõ vui hay buồn:

“Nay còn biết uống rượu? Hôm nay cuối tuần, ta có chuyện cần nói, về nhà đi.”

“Dạ, đầu giờ chiều con sẽ về.”

“Ừ.”

Cuộc gọi kết thúc. Ha Joon thở dài, đặt điện thoại sang bên cạnh.

“Hae Nam, Tae Yang, dậy thôi.”

Tae Yang là người đầu tiên cựa mình, mắt vẫn chưa mở hẳn, chỉ khẽ cất giọng uể oải:

“Giờ mấy giờ rồi?”

“Tám giờ rồi đó.”

Cậu trả lời thản nhiên như hoàn toàn quên mất chuyện hôm qua rồi đi đến vỗ vai Hae Nam.

“Hae Nam, dậy nào. Chiều còn phải đến trường, nhanh lên.”

Hae Nam cuộn tròn dưới đất, ôm chặt gối, giọng ngái ngủ mè nheo:

“Mới sáng mà, ánh sáng chói lắm, em mở mắt không nổi…”

Ha Joon bước tới kéo rèm lại, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.

“Được rồi, không chói nữa, dậy đi.”

“Aizz… không muốnn…”

“Không dậy là anh gói em ném ra hành lang đấy.”

Hae Nam vươn người như con mèo lười rồi ngồi bật dậy, khuôn mặt phụng phịu hờn dỗi:

“...Cứng nhắc.”

“Dậy ăn sáng đi, chút nữa anh có việc phải đi rồi.”

Tae Yang ngáp dài, vuốt lại mái tóc rối rồi nhìn lên hỏi:

“Em đi đâu vậy? Hay để anh chở?”

“Không cần đâu, em có xe mà. Cuối tuần ba em gọi về nhà.”

Vừa nói, cậu vừa kéo Hae Nam dậy, đẩy về phía phòng tắm.

“Mọi người đi vệ sinh cá nhân đi, trong đó có bàn chải với khăn dùng một lần. Em thay đồ chút rồi ra ăn sáng cùng.”

__________

Buổi trưa hôm đó, Ha Joon chuẩn bị một ít đồ rồi lên xe trở về nhà như đã hứa. Cả tuần nay chuyện nọ kéo chuyện kia khiến cậu chẳng có thời gian về, ba phải gọi điện thì chắc hẳn có chuyện quan trọng.

Chiếc xe rời khỏi trung tâm thành phố, tiến về vùng ngoại ô nơi Ha Joon sống cùng ba nuôi từ nhỏ. Rừng thông dần hiện ra, ánh nắng mùa hè chiếu qua từng tầng lá, làm nổi bật màu xanh mát rượi của cây cối , khác hẳn với cái nắng gắt và bụi bặm nơi phố thị.

Cuối cùng, xe dừng lại trước căn nhà quen thuộc. Cậu cất xe vào gara rồi mang đồ vào phòng khách. Cửa vừa mở ra, Ha Joon đã thấy ba nuôi ngồi thư thái trên ghế sofa, mắt dán vào màn hình tivi.

“Con về rồi.”

Ba nuôi ngẩng đầu lên nhìn, gật gù trả lời:

“Về thì lên cất đồ trước đi, rồi xuống ăn trái cây với ta.”

“Vâng ạ.”

Tuy là ba con nuôi nhưng giữa họ dường như chưa từng có khoảng cách. Hai người đối xử với nhau như người thân ruột thịt, người thì quan tâm chăm sóc, người thì kính cẩn nghe lời.

Ngồi xuống sofa, Ha Joon tiện tay lấy hộp dụng cụ y tế kiểm tra sức khỏe cho ba.

“Luật sư của ta làm việc ổn chứ? Cảnh sát có làm khó gì không?”

“Người của ba thì chắc chắn phải tốt rồi, mấy tên cảnh sát thì tên nào cũng như tên nào thôi,mọi chuyện đã xong rồi ạ.” Ha Joon tay vẫn thoăn thoắt làm, miệng thì chuyển chủ đề về sức khỏe của ba. “Dạo này huyết áp của ba hơi cao, nên chú ý ăn uống với tập luyện hơn nhé.”

“Có mỗi mình ta ở nhà, bà Han thì nghỉ lâu rồi, nấu nướng gì cũng chẳng bày biện nhiều.”

“Ba lớn tuổi rồi, nên bớt nhận nhiệm vụ nặng. Để con lo được rồi.” Cậu vừa nói vừa tiếp tục đo huyết áp.

“Con nói vậy từ lúc ta mới ngoài ba mươi đấy. Nhìn ta vậy mà bảo già yếu?”

“Con nói với tư cách bác sĩ thôi. Ngoài mặt nhìn ổn không có nghĩa là bên trong không có vấn đề. Nếu rảnh thì mấy hôm nữa lên bệnh viện, con kiểm tra kỹ cho.”

Ba nuôi lắc đầu, gương mặt có chút trầm ngâm.

“Ta sẽ cân nhắc. Nhưng sắp tới, cả ta với con sẽ tạm ngưng nhiệm vụ một thời gian.”

Ha Joon ngẩng đầu nhìn, cảm nhận rõ sự nghiêm trọng trong ánh mắt của ba. Chắc chắn, có chuyện gì đó nên cậu cũng hỏi lại.

“Có chuyện gì vậy ba?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc