Pheromone

Chương 28: Thầm lặng

Trước Sau

break

Tiếng rên rỉ từ màn hình lớn vang vọng, hòa lẫn với âm thanh rả rích của mưa bên ngoài khung kính. Trong phòng, ánh đèn đã tắt từ lâu, chỉ còn ánh sáng lờ mờ từ bộ phim trên màn hình, lúc sáng lúc tối, lúc lại đỏ au. Trên đó, hai cơ thể đang quấn lấy nhau, chuyển động chậm rãi nhưng đầy mời gọi. Mỗi âm thanh phát ra đều trở nên rõ ràng hơn giữa không gian tĩnh lặng này, tiếng thở gấp, tiếng va chạm da thịt, tiếng chăn đệm lạo xạo.

Tae Yang ngồi trên ghế sô pha, mắt không nhìn màn hình mà nghiêng về phía người bên cạnh. Ha Joon dựa mình vào thành ghế, tay vẫn cầm lấy chai rượu, lâu lâu mới ngước lên nhìn vào bộ phim đang chiếu. 

Gió lùa mạnh hơn một chút khiến rèm cửa lay động nhẹ, tiếng vải chạm vào tường khe khẽ như một lời thì thầm mơ hồ.

Hae Nam có lẽ không chịu nổi nhịp phim quá chậm nên đã lăn ra ngủ từ lúc nào. Bụng cậu phập phồng theo từng nhịp thở, trông chẳng khác gì một chú gấu con vừa ăn no. Chỉ còn lại Tae Yang và Ha Joon còn giữ được đôi phần tỉnh táo, ngồi cạnh nhau theo dõi phần còn lại của bộ phim.

“Ờm... Em thấy bộ phim này thế nào?”

Tae Yang lên tiếng nhằm phá vỡ bầu không khí lặng im đã kéo dài từ đầu phim tới giờ. Anh không thích sự im lặng, nhất là khi nó quá dài và tạo nên bầu không khí gượng gạo. Anh để ý, khi chiều cậu nói là không muốn uống, giờ đây tay lại không buông khỏi chai rượu đến nửa giây… Không uống thì thôi, khi đã uống rồi thì chẳng biết lượng sức mình.

Ha Joon uống thêm thêm một ngụm rượu, mắt đã hơi mờ, mạch suy nghĩ ngắt quãng không rõ ý. Cậu trả lời với giọng mơ hồ:

“Ờm… Hai người này, hành động nhàm chán quá.”

Tae Yang hơi sững người, nhướng mày:

“Hả? Gì cơ?”

Anh đưa mắt trở lại màn hình, hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau, từng cú nhấp nhô đều hết sức nhẹ nhàng, chậm rãi. Với Ha Joon, đây chắc là lần đầu xem kiểu phim này, sao lại có thể nói là nhàm chán được chứ? 

Tae Yang quay đi gãi đầu, có chút bối rối rồi lại quay sang nhìn phản ứng của cậu, dò hỏi:

“Lần đầu em xem phim kiểu này đúng không? Cơ thể có phản ứng gì không? Kiểu… em cảm thấy thế nào?”

Bất ngờ Ha Joon đặt chai rượu xuống bàn rồi quay hẳn sang phía anh. Động tác đột ngột khiến Tae Yang giật nhẹ, theo phản xạ nghiêng người ra sau. Tay chống cằm, Ha Joon trả lời anh với tông giọng gần như hết hơi.

“Phản ứng? Đâu phải gấu trúc mà xem phim để kích thích chứ. Cũng chỉ là quan hệ thể xác bình thường, chúng ta học bao lâu rồi.”

‘’Ý anh không phải vậy…’’

Tae Yang đang không biết phải giải thích với cậu như thế nào thì cậu lại tự nhiên cởi cúc áo của mình ra, để lộ làn da ửng đỏ dưới màn ánh sáng lấp loáng. Tae Yang luống cuống quay mặt đi nhưng ánh mắt anh vẫn chẳng tài nào rời khỏi người cậu, thoáng chốc lúng túng nói không thành lời.

Ha Joon dường như chẳng biết có chuyện gì, lặng lẽ nhìn anh rồi lại nhìn xuống người mình, nói tiếp:

“Thực sự cũng có chút nóng… da đỏ hết cả rồi, nhưng chắc là do rượu thôi. Rót giúp em cốc nước đi.”

Cậu nói xong thì chớp mắt vài cái như dò hỏi xem anh có thể giúp hay không, Tae Yang mãi mới tỉnh táo lại, trước ánh mắt cậu nào nỡ từ chối nên liền gật gù đồng ý.

“Được, nhưng mà… nước ở chỗ nào vậy?”

Ha Joon mệt mỏi chỉ tay về phía phòng bếp, Tae Yang lập tức đứng dậy đi tìm. Anh lục lọi qua những ngăn tủ được bố trí kỳ lạ, tất cả đều bị khóa kỹ càng, không hề thấy một bộ đồ dùng nấu ăn nào - sạch sẽ đến mức khó hiểu.

“Ngăn nào cũng khóa hết, vậy nước ở đâu được chứ…”

Tae Yang lẩm bẩm, cố thử thêm vài ngăn khác nhưng vẫn không mở được. Khi đang dò tay men theo tường, anh chạm vào một điểm lõm, vô tình đẩy nhẹ vào. 

“Oh… Tủ lạnh ở đây à? Thiết kế ẩn vậy làm gì chứ.”

Anh mở rộng cánh tủ, bên trong chỉ toàn hoa quả và sữa tươi, tuyệt nhiên không có thứ gì có thể dùng để nấu ăn.

“Thường ngày em ăn gì vậy chứ…Chẳng biết lo cho bản thân.”

Chẳng nghĩ lung tung nữa, anh cầm lấy một chai nước khoáng trong tủ, rót ra ly rồi quay lại đưa cho cậu nhưng vừa bước tới cửa đã khựng lại - Ha Joon đã ngủ tự bao giờ.

Tae Yang nhẹ nhàng đặt ly nước lên bàn, ân cần ngồi xuống bên cạnh cậu. Hôm nay Ha Joon thực sự uống khá nhiều, suốt buổi không nói lấy một lời, gương mặt cứ đăm chiêu buồn bã. Nhìn qua cũng thấy trong lòng cậu có chuyện gì đó nặng nề.

Anh dựa người vào ghế, mắt dừng lại ở gương mặt của cậu - đã ngủ rồi mà vẫn phảng phất nét mỏi mệt, đơn độc. Đôi mi ướt rủ, hàng lông mày đậm, hai má ửng hồng trên làn da trắng, bờ môi đỏ tự nhiên... thật khiến người ta vừa xót xa, vừa mê đắm.

Ánh mắt anh dừng lại ở đôi môi của cậu, bất giác thấy ngứa ngáy trong lòng. Căn phòng rộng vang vọng âm thanh từ bộ phim vẫn đang chạy, càng khiến cảm xúc trong anh xao động. Tae Yang không cử động, chần chừ một lúc rồi chỉ nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay Ha Joon. Chỉ một cái nắm tay thôi, mà lòng anh đã cảm thấy mãn nguyện. Bao lâu rồi nhỉ? Không phải một hai tháng, cũng chẳng phải một hai năm - mà là sáu năm. Sáu năm âm thầm bên cạnh, đến giờ mới có một lần được nắm tay cậu, lại là khi cậu say ngủ.

Tae Yang thấy lòng chùng xuống. Anh vẫn luôn cố tỏ ra vui vẻ để mang lại chút bình yên cho cậu. Đã bao lần nhìn thấy gương mặt cậu u uất, không chút thần sắc, anh chỉ mong mình có thể là chỗ dựa, một nơi trú ngụ tinh thần cho Ha Joon.

Anh đưa tay cậu áp lên má mình, dù cách một lớp vải nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm toát ra từ lòng bàn tay ấy.

“Ha Joon à… Anh thích em. Sáu năm rồi, em không động lòng chút nào sao? Lâu như vậy… sao chưa từng thấy em thực sự hạnh phúc? Nếu không thể yêu anh… thì với tư cách bạn bè, anh cũng chẳng đủ sức khiến em vui sao? Quá khứ của em… có thể nói cho anh nghe được không? Em chưa từng yêu ai, vậy có thể… thử mở lòng với anh chứ?”

Tae Yang nhìn gương mặt say ngủ ấy, cổ họng nghẹn lại không nói thêm lời nào. Anh sợ - cái nỗi sợ quẩn quanh bấy lâu, rằng nếu Ha Joon biết tình cảm của mình, rồi ghét bỏ… thì ngay cả việc được bên cậu, được lặng lẽ an ủi, cũng không thể nữa. Thôi thì… được như hiện tại, có lẽ đã là phúc lợi lớn nhất đời anh rồi.

Về khuya, cơn mưa cũng đã tạnh, để lại trong không khí một tầng hơi lạnh nhè nhẹ. Tae Yang tắt bộ phim đã đến hồi kết, căn phòng lập tức rơi vào bóng tối mờ mịt. Trong khoảng không rộng lớn ấy, chỉ còn lại tiếng thở đều của Ha Joon và Hae Nam.

Anh chồm người dậy, từ dưới thảm chuyển lên ngồi cạnh Ha Joon trên sofa. Cúi đầu xuống, gương mặt anh áp sát vào cậu - gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở ấm nóng phả lên da mình. Chỉ một chút nữa thôi… là có thể hôn lên môi cậu. Nhưng anh dừng lại. Làm vậy với một người đang say… liệu có đúng không? Nếu Ha Joon không có tình cảm, thì mọi việc anh làm chỉ là vô nghĩa. Mà vô nghĩa như vậy, thà không làm còn hơn.

Tae Yang gượng cười, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu, rồi từ từ ngồi dậy. Đầu anh trống rỗng nhưng lòng lại nặng nề đến không diễn tả nổi. Anh thở dài, bật đèn điện thoại, âm thầm dọn dẹp đồ ăn và nước uống lúc chiều. Sau khi dọn dẹp xong xuôi, anh mở cửa ra ngoài hít thở không khí.

Cánh cửa khép lại, căn phòng lập tức chìm vào khoảng tĩnh lặng. Một lúc sau, Ha Joon mệt mỏi ngồi dậy, gương mặt vô cảm không rõ buồn vui. Cậu đưa tay lên trán - nơi vừa được đặt một nụ hôn ban nãy. Ha Joon nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa, lòng rối như tơ vò.

Cậu đã nghe rồi, nghe từ đầu đến cuối. Ban đầu chỉ vì mệt quá mà nằm xuống nghỉ một lát… ai ngờ lại nghe được những lời như vậy từ anh. 

“Sáu năm…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc