Pheromone

Chương 27: Ngày nghỉ

Trước Sau

break

Đùng! Đùng 

Sau hai âm thanh sấm rền ấy, bầu trời bên ngoài bắt đầu tối sầm lại một cách nhanh chóng, mây đen từ đâu kéo tới đen kịt cả một khoảng trời, gió cũng nổi lên khiến những hàng cây bên đường bắt đầu nghiêng ngả theo làn gió.

Trái ngược với cảnh mưa rơi gió giật ngoài kia, trong căn hộ của Ha Joon, Hae Nam lẫn Tae Yang đều buồn bã mà nằm dài ở ghế sofa. Mọi người đã mất gần như cả tuần để chuẩn bị cho chuyến đi, nhất là Hae Nam. Cậu nhóc hai lăm tuổi đã dành hầu hết thời gian của bản thân để chọn lựa đồ ăn, chọn lựa quần áo, chọn những món cần thiết cho buổi đi chơi mà chẳng thiết nghĩ tới những điều gì khác. Mỗi đêm cậu nhóc đều gọi cho hai anh để hỏi ý kiến xem hai anh thích gì, ghét gì nhưng bao nhiêu công sức bỏ ra như vậy lại bị cơn bão ngoài kia phủi sạch chỉ trong một khắc.

 ‘’Sao trời lại mưa chứ… Em đã xem dự báo rồi mà.’’

 Hae Nam chán nản nằm vắt người qua thành ghế mà lèm bèm, tay không ngừng xoa xoa tấm vải lông trên tay vịn. Ha Joon ngồi bắt chéo trên ghế đối diện, bên ngoài dù tỏ vẻ không quan tâm nhưng cũng không dấu nổi sự buồn chán mà thở dài một hơi. Còn anh Tae Yang, nhìn phản ứng thì có thể thấy anh mong chờ chuyến đi chơi đến nỗi nào nhưng có lẽ vì là anh lớn, lớn tuổi nhất nên nào có thể để những đứa em buồn bã vì lý do ngoài kia được.

Anh đứng dậy, không nói lời nào mà lặng lẽ lấy đồ ra sàn, trải thảm, gọt trái cây, chuẩn bị vài món ăn nhẹ. Có vẻ vẫn thấy thiếu thứ gì đó nên anh lại nhanh chóng quay đi mua thêm. Ha Joon ngồi yên im lặng nhìn anh tất bật, không rõ anh đang định làm gì.

Một lúc sau, Tae Yang vui vẻ vỗ vai Hae Nam, kéo hai người ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ mà anh đã bày sẵn. Với giọng điệu hào hứng thường thấy, anh nhanh chóng xua tan bầu không khí uể oải chán chường còn vương lại đâu đó trong căn phòng.

“Buồn gì vậy? Không đi dã ngoại được thì ta mở tiệc tại nhà, thế chẳng phải càng tiện sao?”

Ha Joon lúc này mới hiểu ra mấy hành động kỳ lạ của anh từ nãy đến giờ, khẽ bật cười, gật đầu đồng tình. Hae Nam cũng dần thả lỏng, gương mặt xị xuống từ ban nãy giờ đã có nét tươi tắn trở lại.

“Vâng, chỉ cần có hai người, ở đâu cũng vui cả.”

Tae Yang nghe xong liền hăng hái mở hai thùng giấy anh vừa mang về, vẻ mặt đầy phấn khích như đứa trẻ được quà. Anh rút ra mấy chai rượu hào hứng đưa cho hai cậu em.

“Đi dã ngoại thì uống nước trái cây, còn ở nhà thì... sao lại không nâng ly nhỉ?”

“Là... soju ạ?” Hae Nam hơi ngập ngừng khi thấy anh đưa ra chai rượu.

“Chứ sao? Đủ tuổi cả rồi mà làm gì phải ngại.”

“Không phải đâu ạ, chỉ là... chiều mai em còn có tiết trên trường, sợ là uống vào lại không tỉnh táo.”

Tae Yang nghe thế chỉ bật cười, khui nắp một chai rồi rót cho cậu một ly nhỏ.

“Anh đâu có ép em uống đâu. Buồn ngủ thì cứ ngủ, hôm nay chỉ cần vui vẻ là được. Còn có Ha Joon đây nữa mà.”

Ha Joon nãy giờ vẫn ngồi yên lúc này mới lên tiếng, giọng có phần ngập ngừng.

“Em không uống được không.”

Tae Yang nhướn mày, nét mặt ngạc nhiên rõ rệt:

“Em bị dị ứng à? Anh nhớ mấy hội nghị trước em vẫn uống mà.”

Không khí đang rôm rả bỗng chùng xuống đôi chút. Hae Nam uống không được nhiều, Ha Joon lại không muốn uống, chỉ còn mỗi Tae Yang thì làm gì có chuyện vui.

“Không phải dị ứng,” Ha Joon nhẹ giọng, “Chỉ là em ngại uống, sợ say rồi có phản ứng kỳ lạ thôi.”

Cậu không muốn làm cụt hứng, nên vội vàng giải thích thêm. Từ trước đến nay, Ha Joon vốn tránh xa rượu bia. Phần vì tiếp xúc với nhiều bệnh nhân, phần vì đã tận mắt thấy đủ loại hậu quả do rượu gây ra nên mặc nhiên loại nó ra khỏi cuộc sống.

“Ầu… phản ứng kỳ lạ gì chứ, say thì có hành động bất thường là chuyện thường mà. Với lại uống xong sẽ thành thật hơn, ba anh em mình có thể thân thiết thêm một chút. Đều là người quen, em sợ gì nữa.”

Cậu im lặng một lát, ánh mắt lướt qua Hae Nam đang cười ngây ngô, rồi chạm đến đôi mắt trông đợi của Tae Yang. Cuối cùng, cậu thở nhẹ một hơi:

“Được rồi, hôm nay em sẽ uống với mọi người.”

“Phải thế chứ!”

Tae Yang mừng rỡ rót một ly cho cậu. Ba người cùng nâng ly. Soju nhẹ, không cay nồng như các loại rượu khác nhưng men rượu vẫn có đó mà ngấm dần.

Mười lăm, rồi ba mươi phút trôi qua. Cồn dần lan trong máu, kéo theo làn hơi nóng dâng lên mặt. Hae Nam miệng thì bảo sợ mai không dậy đi học được nhưng tay thì vẫn nâng hết ly này đến ly khác. Một lúc sau đã nói không ra câu.

“Ahhh… Ơ, mẹ em… sao mẹ lại đang ở trong bếp? Mẹ ơi…”

“Thằng nhóc này, đây là nhà Ha Joon. Mẹ em sao có ở đây được?” Tae Yang bật cười.

“Ờ ha… là nhà anh… Ha Joon.” Hae Nam lắc lư, lắp bắp gọi tên cậu.

Tae Yang thấy cậu nhóc như sắp nôn thì liền ngăn lại.

“Này, bảo uống ít thôi mà! Đừng nôn ở đây, làm bẩn là Ha Joon đá em ra khỏi nhà đấy.”

Hae Nam với người ôm lấy cái gối bên cạnh, khúc khích cười, hai má đỏ ửng lên.

“Gối này ấm quá đi mất… ôm vào cứ thấy quen quen, như đang ôm người yêu vậy.”

“Lại nói linh tinh rồi, đừng uống nữa.”

Tae Yang uống cũng chẳng kém nhưng vẫn cố tỏ ra anh lớn để nhắc nhở. Trong khi đó, Hae Nam say vào thì nói không ngớt, cái vẻ ngoan ngoãn mọi khi bay biến sạch.

“ Nhà anh có máy chiếu kìa, anh Ha Joon, em bật phim nhé?”

Ha Joon sau khi uống thì ngồi im không phát ra tiếng, cúi gằm mặt không rõ là còn tỉnh hay đã ngủ. Nghe tiếng gọi, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên. Khuôn mặt lạnh lùng thường ngày nay đã nhuộm hồng, hai tai đỏ ửng như cà chua chín. Đôi mi rủ xuống, ánh nhìn có chút mơ màng nhưng lại vô tình toát ra một vẻ quyến rũ khó tả.

“Ừm… muốn làm gì thì làm, đừng làm bẩn nhà anh là được.”

Nói xong cậu như mất sức, tựa người vào sofa, cả dáng vẻ lẫn khí chất đều trở nên mềm mại, hoàn toàn không còn chút phòng bị.

Hae Nam chẳng thèm để ý đến hai người nữa, bò lồm cồm tới máy chiếu tìm cách bật.

Tae Yang cũng dựa lưng vào ghế, liếc nhìn Ha Joon bên cạnh rồi khẽ nghiêng người lại gần, giọng anh trầm xuống:

“Em còn tỉnh táo không? Không thấy gì lạ chứ?”

Ha Joon quay sang nhìn, khoảng cách hai người gần đến mức có thể nghe rõ nhịp thở của nhau. Mắt cậu mờ đi vì men rượu, đôi môi hé cười khẽ:

“Không sao… Em thấy vui lắm.”

Tae Yang bất giác đưa tay lên, ánh mắt như bị hút vào khuôn mặt đỏ ửng kia, nhưng ngay lúc ấy…

“Hai anh, chúng ta xem phim thôi!”

Giọng Hae Nam vang lên phá vỡ bầu không khí mơ hồ. Tae Yang khựng tay lại, vội ho nhẹ chữa ngượng, chỉnh lại tư thế ngồi của bản thân cùng Ha Joon, xem như chưa có gì mà cùng nhau xem phim.

Một lúc sau… Tae Yang càng xem càng thấy có gì đó không ổn liền hoảng loạn hỏi.

“H…Hae Nam… Đây là phim gì vậy?”

Mắt cậu nhóc đã mơ màng, lắc đầu.

“Em không biết nữa, mắt mờ em bấm bừa đó chứ.”

Tae Yang loay hoay quay đi quay lại tìm điều khiển muốn chuyển phim nhưng không thấy, Hae Nam cũng chẳng nhớ nổi bản thân vừa để đâu.

“ Điều khiển đâu rồi, đây là phim người lớn mà…”

“ Ồn thật đấy, bật rồi thì cứ xem đi.”

Ha Joon không để ý tới bộ phim lắm, chỉ thấy hai người cứ ồn ào nên nói vậy để có thể yên tĩnh một lát.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc