“Anh Ha Joon! Chúc mừng anh thành công kháng cáo! Một màn ngoạn mục luôn.”
Hae Nam gần như hét lên rồi lao tới ôm chầm lấy Ha Joon, gương mặt đỏ bừng lên vì xúc động. Ha Joon hơi sững lại, không ngờ Hae Nam cũng có mặt ở đây. Trong đầu còn đang nghĩ làm sao cậu ta lại xuất hiện ở đây thì Tae Yang từ phía sau đã bước lên, mặt mày rạng rỡ như mới lĩnh thưởng.
“Chúng ta đi ăn đi.” Tae Yang cười toe, khoác tay lên vai Ha Joon. “Phải kiếm cái gì đó thật ngon để gột rửa sạch sẽ hết cái xui xẻo vừa rồi mới được.”
Ha Joon ngẩng đầu nhìn hai người, ánh mắt vốn lạnh tanh rốt cuộc cũng có chút ấm áp. Những thứ vừa trút khỏi vai quá nặng nề khiến cậu cảm thấy bước đi cũng nhẹ hơn. Cậu gật đầu, khẽ mỉm cười.
“Được ạ. Hôm nay, em mời.”
Ngồi trong quán ăn, mùi thức ăn thơm phức bốc lên nhưng Hae Nam chẳng buồn động đũa. Cậu cứ nhìn chằm chằm vào Ha Joon, đôi mắt hết đảo bên này lại liếc bên kia, cuối cùng mới cất tiếng với giọng đầy lo lắng:
“Anh chỉ bị tạm giam thôi mà sao lại có vết thương trên trán vậy ạ? Có ai bắt nạt anh sao?”
Tae Yang đang nhai miếng thịt cũng khựng lại, gật gù phụ họa. Trước đó anh có hỏi nhưng Ha Joon lại gạt đi nên lần này cũng muốn xác nhận lại.
Ha Joon cầm ly nước lên uống, chậm rãi đáp:
“Anh nhớ cái gã cảnh sát ở phòng thẩm vấn hồi đầu tháng không? Là hắn đấy.”
“Cái gã người như con nhái ấy á?” Tae Yang há hốc mồm, rồi lập tức cau mày “Đã xấu còn đóng vai ác, làm vậy là phạm luật đó, em tố cáo hắn đi!”
Ha Joon khẽ cười, ngửa người ra sau tựa vào ghế, giọng bình thản:
“Em vừa bước ra khỏi tòa xong, kệ đi, không muốn quay lại nữa đâu. Với lại cũng chẳng có bằng chứng gì.”
Cậu không nói ra nhưng nếu là người khác - người mà cậu thấy đáng bị trừng trị thì cậu đã không để yên như vậy. Một vài cú đánh chẳng thấm vào đâu. Nếu cậu đã muốn trả thù, thì nhất định sẽ không phải là vài vết bầm hay máu chảy. Cậu chỉ đơn giản thấy không đáng mà thôi.
Ánh mắt Ha Joon khẽ liếc qua Tae Yang, rồi cúi đầu trầm ngâm. Một lát sau, giọng cậu vang lên, nhẹ mà chân thành:
“Em cảm ơn. Lần này, tất cả là nhờ anh mới có thể ra ngoài được.”
Đó là lần duy nhất trong quãng thời gian gần đây, Ha Joon chọn cách tin tưởng người khác. Cậu đã nói với Tae Yang về camera ẩn bản thân gắn trong văn phòng để anh lấy bằng chứng giao cho luật sư. Không những thế, Tae Yang còn tự mình theo dõi Ka Min đến tận quán bar, thu thập thêm dữ liệu có lợi cho vụ kiện lúc nãy.
Tae Yang nghe xong chẳng nói gì, chỉ giơ tay kéo Hae Nam đang nghịch điện thoại sang ngồi sát mình, cười:
“Nếu cảm ơn thì cũng phải cảm ơn cả Hae Nam nữa. Cậu ấy là người nói chuyện với giáo sư của Soo A để lấy lời khai xác nhận chuyện giàn cảnh. Một mình anh thì sao mà cùng lúc chạy cả hai hướng được.”
Hae Nam nghe vậy lập tức đỏ mặt vội vàng đẩy tay Tae Yang ra, ngượng nghịu gãi đầu:
“Em chỉ góp một chút sức thôi, không đáng nhắc tới a. Anh đừng làm em thấy kỳ cục như vậy…”
Khung cảnh trong quán ăn trở nên yên bình hơn hẳn. Ha Joon nhìn cậu nhóc này, cảm thấy cậu khá dễ thương liền đưa tay xoa đầu, không thích hợp lắm với những người anh em.
‘’ Cậu có ích hơn anh nghĩ đấy, dù gì cũng cảm ơn. Sau này có gì khó khăn thì cứ bảo anh.’’
Đầu Hae Nam như muốn bốc khói. Được Ha Joon - người mà cậu coi như thần tượng xoa đầu và nói lời cảm kích, quả thật là chuyện vượt ngoài sức tưởng tượng. Cậu lập tức cúi gằm mặt mà cố chữa ngượng bằng cách cắm mặt vào điện thoại, lướt điên cuồng dù chẳng đọc được gì mà chỉ để tránh ánh mắt của Ha Joon.
Nhưng không may cho cậu, mấy tin đầu tiên đập vào mắt lại toàn là:
[Bác sĩ nổi tiếng Kang Ha Joon lật ngược thế cờ], [Sự thật về thực tập sinh Soo A], [Cú sập hình ảnh của Ka Min - bác sĩ trẻ mất tất cả trong một đêm]…
Hae Nam chớp mắt vài cái, tin tức trong máy làm cậu phải giật mình hét khẽ:
“Hai anh, còn có một tin nổi hơn về Soo A và Ka Min nữa này! Vừa mới đăng vài phút trước luôn!”
“Chuyện gì?” Tae Yang nghiêng người sang, vẻ hiếu kỳ lộ rõ.
Hae Nam không nói thêm mà trực tiếp bấm vào đường link, mở clip cho cả ba người cùng xem. Trên màn hình là hình ảnh được quay bằng camera ẩn trong phòng tài liệu của bệnh viện nơi Soo A và Ka Min đang... gian díu không che giấu. Âm thanh lẫn hình ảnh đều rõ mồn một, không chỉnh sửa, không che mặt, không còn đường chối cãi, càng khui càng xuống đáy xã hội.
Ha Joon nhìn đến đó thì khựng lại, cậu không hề hay biết gì về vụ việc này. Khóe môi khẽ nhếch lên, cậu lẩm bẩm:
“Còn có chuyện này trong bệnh viện nữa sao…? Không ngờ thật đấy.”
Tae Yang không tỏ ra quá ngạc nhiên, chỉ cười nhạt chậm rãi lên tiếng:
“Chuyện này không phải hiếm, chỉ là lần này bị tung ra vì hai người đó vừa nổi tiếng quá nhanh. Một người còn chưa học xong đã lo leo đường tắt, người kia thì bỏ tiền mua danh, có khi bị lật cũng chẳng tiếc nổi.”
Câu nói ấy vang lên không phải để chế giễu mà như một lời tổng kết về mặt tối của một môi trường tưởng như chỉ toàn ánh sáng tri thức. Ha Joon gật đầu, thở nhẹ ra ngầm tiếp nhận. Sau trận sóng gió, cậu không chỉ lấy lại danh tiếng, mà còn hiểu rõ hơn bộ mặt thật của những người từng đứng cùng mình dưới một mái bệnh viện.
“Anh Ha Joon, anh vẫn đang trong thời gian nghỉ đúng không? Không phải vừa ra đã phải đi làm liền đâu ha?”
“Ừ, kháng cáo xong rồi nhưng drama còn chưa dứt. Anh nghỉ thêm một thời gian cho mọi thứ lắng xuống. Tiện thể... cũng là để nghỉ ngơi luôn.”
Hae Nam cúi xuống lướt điện thoại như đang tìm gì đó rồi ngẩng lên nhìn anh.
“Vậy… cuối tuần này tụi mình đi chơi được không? Dã ngoại, chỉ ba anh em thôi. Anh Tae Yang có thể đi được không?”
Ha Joon thoáng ngập ngừng. Quan hệ giữa họ vẫn chỉ trên mức xã giao một chút, đi chơi cùng nhau nghe có vẻ... hơi riêng tư. Nhưng từ chối thì lại không hợp lý, hai người kia đều tử tế, trong sáng, chẳng có lý gì khiến cậu phải dè chừng. Thôi thì... phá lệ một lần cũng không sao.
Cậu chưa từng làm điều gì ngẫu hứng như thế. Giam mình trong vỏ bọc lạnh lẽo suốt bao năm, dường như cậu đã quên mất cuộc sống xung quanh như thế nào. Có lẽ, trong một khoảnh khắc lơ đãng như thế này, cũng nên thả lòng một lần cho thoải mái.
Thấy Ha Joon gật đầu không từ chối, Tae Yang cũng nhanh chóng đồng ý. Suốt sáu năm quen biết, số lần họ đi chơi riêng chưa đến mười lần. Mà thật ra cũng chẳng thể gọi là đi chơi, toàn là những chuyến công tác, dự thảo trao đổi nước ngoài. Hai người bận rộn đến mức không có lấy một khoảng thời gian riêng đúng nghĩa.