Phiên tòa cuối cùng cũng diễn ra đúng theo lịch trình. Phòng xử án hôm đó kín người. Ống kính phóng viên, ánh đèn flash và những ánh nhìn nghi hoặc như kim châm từ khắp bốn phía đổ dồn về chiếc ghế bị cáo, nơi Ha Joon ngồi lặng im, vẻ mặt lạnh nhạt chẳng thể hiện chút biểu cảm nào. Bộ vest gọn gàng không thể che được vết trầy xước chưa lành trên trán càng khiến cậu trông giống như một con mồi lạc bước vào chính cái bẫy mà người đời gọi là công lý.
Ghế nhân chứng vang lên tiếng lạch cạch lạnh lẽo. Người con gái với mái tóc xoăn nhẹ bước lên, gương mặt trang điểm nhạt nhòa như để tạo lên nét mệt mỏi trước mặt người khác, giọng nói run rẩy và kịch bản đã học thuộc lòng.
“Ngày hôm đó… tôi chỉ muốn hỏi anh ấy về điểm thực tập. Nhưng khi vào phòng, anh ta đột nhiên… đè tôi xuống. Tôi đã cố chống cự… nhưng không thể làm gì. Nếu lúc đó không có người đi ngang… tôi-”
Giọng cô ta nghẹn lại đúng lúc cần nghẹn, nước mắt lăn dài xuống má một cách hoàn hảo. Ai nhớ được sẽ để ý, lời khai của cô ta bây giờ với lúc trong bệnh viện là khác nhau. Trong phòng, nhiều người bắt đầu thì thầm to nhỏ về tính xác thực của câu chuyện. Luật sư bên công tố thấy nhốn nháo thì liền đưa ra chiếc USB chứa đoạn ghi âm được cắt ghép.
“Thưa quý tòa, đây là bằng chứng âm thanh cho thấy bị cáo đã có hành vi lời nói mang tính quấy rối với nguyên đơn, điện thoại của cô Soo A luôn bật ghi âm nên đã may mắn thu lại được đoạn hội thoại. Ngoài ra, camera hành lang cũng ghi nhận rằng không có ai khác ra vào phòng trong thời điểm đó ngoài hai người họ.”
Hàng loạt chứng cứ được dàn trải trên màn hình: ảnh chụp thương tích giả, phân tích giọng nói, cả đoạn ghi âm được lan truyền trên mạng. Ước chừng với số tiền phải bỏ ra để tạo những chứng cứ giả thì chắc chắn đã có cả bàn tay của Ka Min nhúng vào. Từng chút nước bẩn hắt lên danh tiếng của Ha Joon - một người từng được biết đến là bác sĩ trẻ tài năng với hồ sơ sạch không tì vết. Mọi người dần dần nghiêng theo phía Soo A, tin rằng cô là người bị hại. Dưới ghế người tham dự, Ka Min ngồi khoanh tay cười chiêm ngưỡng cảnh người mình ghét rơi vào vòng khốn đốn. Gã cảnh sát Swa Jin thì hả hê chờ đợi khoảnh khắc cậu thực sự bị tống vào ngục.
Nhưng ở phía đối diện, ghế bào chữa vẫn chưa hề dao động. Luật sư của Ha Joon lật từng trang tài liệu với vẻ bình tĩnh, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn sang cậu như ngầm hỏi: ‘’ Đã đến lúc chưa.’’
Ha Joon không có lấy một chút động tĩnh nào, cậu chỉ chống cằm nhìn thẳng về phía trước, nơi có ánh sáng hắt lên từ trần cao, như thể đang đợi màn kịch dở tệ này dừng lại, cậu sẽ ngay lập tức phản công và thay vào đó là một cái kết đẹp hơn.
Dưới ánh sáng trắng toát và không khí ngột ngạt của phòng xử án, mọi người đều nghĩ phiên tòa này sẽ sớm kết thúc với một bản án chắc nịch dành cho Ha Joon. Nhưng đúng lúc công tố viên vừa kết thúc phần trình bày với một ánh nhìn như kết luận chiến thắng, luật sư bên Ha Joon liền đứng dậy, giọng không cao nhưng đủ để vang vọng khắp khán phòng.
“Thưa quý tòa, phía bị cáo có bằng chứng phản bác.”
Cả căn phòng rơi vào một khoảng lặng khó tả. Công tố viên khựng lại. Soo A đang giả bộ lau nước mắt khẽ liếc về phía Ha Joon, vẻ mặt như đang thách thức xem cậu có thể làm được gì. Luật sư quay lại nhìn Ha Joon, rồi nhẹ nhàng lật từng trang hồ sơ cùng vài vật được ghim kỹ càng.
“Đây là bản ghi âm lời khai từ giáo sư chủ nhiệm của cô Han Soo A. Trong đó, ông đã xác nhận rằng chính cô Soo A từng đe dọa ông ta về việc nâng điểm thực tập nếu không muốn chịu cảnh như bị cáo hôm nay. Đồng thời, phía chúng tôi cũng đã trình lên tin nhắn đe dọa được trích xuất từ điện thoại của ông ấy. Tính xác thực của đoạn ghi âm đã được xác minh bởi cơ quan điều tra.”
Trên màn hình lớn phía trước, bản ghi âm bắt đầu vang lên:
“Nếu thầy không nâng điểm cho tôi… tôi sẽ hét lên nói rằng thầy xâm hại tôi. Thầy vẫn còn vợ con, nếu chuyện này mà lộ ra thì con của thầy sẽ nghĩ như thế nào?’’
Bên công tố bắt đầu xôn xao bàn tán, một vài người trong phòng xử án há hốc mồm kinh ngạc. Ống kính máy quay lập tức lia nhanh hướng về phía nhân chứng đang run lẩy bẩy trên ghế.
Luật sư chưa dừng lại ở đó mà tiếp tục nói.
“Chúng tôi cũng có thêm bằng chứng cho thấy bác sĩ nội trú Jeon Ka Min - người từng có quan hệ cá nhân với cô Soo A, đã liên hệ với một người bên tòa án nhằm tác động đến hồ sơ điều tra. Đây là đoạn clip được quay lại tại một quán bar, nơi cậu ta đưa tiền mặt cho một cá nhân liên quan đến hệ thống xử lý hành chính. Bằng chứng đủ để đặt ra câu hỏi về tính minh bạch của đoạn ghi âm cô Soo A đưa ra trong vụ án này.”
Màn hình chuyển tiếp đến đoạn clip quay lén rõ ràng mặt Ka Min đang dúi một phong bì vào tay một người đàn ông mặc vest xám, lời nói được thu lại đủ rõ:
“Nhờ anh giúp đỡ chút. Miễn là tạo được bằng chứng cho Kang Ha Joon bị buộc tội, còn lại thì tùy các anh muốn xử sao cũng được.”
Mặt Soo A tái mét nhìn xuống dàn ghế người tham dự, Ka Min cũng luống cuống không biết phản ứng làm sao. Đôi mắt cô ta đảo liên tục như thể cuối cùng cũng nhận ra mình đã bị đẩy ra trước bàn cờ nhưng bản thân lại chẳng còn đường lui.
Luật sư khép lại hồ sơ chứng cứ vừa trình bày, ánh mắt sắc bén quét qua dàn công tố rồi dừng lại ở phía bồi thẩm đoàn.
“Cuối cùng, phía bị cáo xin phép trình bày một đoạn video được trích xuất từ thiết bị camera giấu kín, được chính anh Kang Ha Joon lắp đặt trong phòng làm việc của mình, nhằm phòng ngừa những sự cố không minh bạch. Đây là bằng chứng ghi lại toàn bộ diễn biến trong ngày xảy ra sự việc.”
Cả phòng xử án nín thở. Người thẩm phán khẽ gật đầu đồng ý. Màn hình lớn trước mặt mọi người lại bật sáng, hiện lên khung cảnh văn phòng của Ha Joon, gọn gàng, ngăn nắp, camera đặt ở góc tủ sách đối diện bàn làm việc, tầm nhìn rộng toàn cảnh.
Trong video, Soo A bước vào, không gõ cửa, mắt đảo quanh như kiểm tra gì đó. Cô ta khóa cửa sau lưng, tự cởi bỏ quần áo của bản thân rồi tiến gần về phía Ha Joon - lúc đó đang nằm nghỉ ngơi trên ghế văn phòng. Rồi, trước sự cự tuyệt của cậu, Soo A tức giận tự xé váy bản thân, vẽ nên hình ảnh thảm hại, hoàn toàn chủ động tạo hiện trường giả.
Mọi người lập tức ồn ào trong gian phòng. Một vài phóng viên vội viết lại tiêu đề bài báo. Phiên livestream cũng bùng nổ lượt xem, bùng nổ vì bị ả Soo A dắt mũi cả tuần trời. Người thẩm phán gõ búa yêu cầu giữ trật tự nhưng chính ông cũng không giấu được sự sửng sốt.
Luật sư nhẹ nhàng nói:
“Thiết bị này đã được xác minh nguồn gốc và tính hợp pháp. Việc Ha Joon gắn camera là hoàn toàn không sai quy định, được gắn trong phòng làm việc riêng với mục đích bảo vệ bản thân khỏi nguy cơ bị lộ thông tin hoặc hãm hại. Xin hỏi quý tòa, nếu một người có hành vi phạm tội hoặc có tật giật mình, liệu họ có dại gì mà ghi hình lại toàn bộ quá trình?”
Không ai trả lời. Luật sư dừng lại một chút, khẽ nói như một cú chốt hạ:
“Chúng tôi đã chờ đến đúng lúc vì biết rằng nếu đưa ra những bằng chứng này quá sớm, phía bên kia sẽ tìm cách ngụy biện hoặc tiêu hủy. Nhưng giờ đây, mọi thứ đều đã được thẩm định bởi bên thứ ba. Kang Ha Joon không có tội.”
Tòa án lặng như tờ. Cái im lặng ấy không còn là để nghe, mà là để dần nhận ra cục diện đã xoay chuyển hoàn toàn.
Phía ghế bị cáo, Ha Joon không ngồi im nữa mà nhìn sang phía Soo A khẽ nhếch môi cười, nụ cười để chứng minh cô không thể làm gì được cậu, không đạt được mục đích mà còn kéo theo một người xuống, trông cô ả thật thảm hại.
Tae Yang ở ghế khán giả gần như bật dậy vì quá kích động, vui vẻ cầm lấy tay Hae Nam ngồi bên cạnh mà nhảy cẫng lên vì cuối cùng cậu cũng lật được ván cờ. Soo A chết trân tại chỗ, mặt như hóa đá vì mọi thứ đã bị bại lộ. Ka Min đứng phía sau còn định chạy trốn thì ngay lập tức bị hai nhân viên toà kéo lại.
Cái im lặng ấy giờ là thứ âm thanh đanh nhất trong phiên tòa. Người thẩm phán sau khi hội ý thì tuyên bố:
“Sau khi xem xét toàn bộ chứng cứ, tòa tuyên bị cáo Kang Ha Joon vô tội, và mở rộng điều tra đối với người tố cáo là Han Soo A vì hành vi vu khống, dàn dựng bằng chứng giả, tạm giữ Jeon Ka Min tội danh mua chuộc nhân sự tòa án và sẽ điều tra những người có liên can. Phiên tòa kết thúc.”
Tiếng búa phán vang lên. Một tiếng chốt lạnh lùng nhưng hùng hồn.
Tự do giờ đây không phải là được rời khỏi phòng tạm giam, mà là được gột sạch tất cả những thứ bẩn thỉu người khác cố vấy bẩn lên mình.
Cậu đứng dậy, nhìn thẳng vào phía gã cảnh sát Swa Jin đang tức tới run rẩy rồi lặng lẽ quay đi, bước khỏi vành móng ngựa như thể chưa từng có gì giữ được bước chân cậu lại.