Ngồi trong phòng tạm giam lạnh lẽo, lòng Ha Joon trống rỗng đến lạ. Không gian im ắng đến mức nghe rõ cả tiếng hít thở, như thể thế giới bên ngoài đã bị cắt đứt hoàn toàn. Cậu vốn đã quen với sự cô đơn, nhưng đây cũng là lần đầu tiên bị giam giữ, cậu vẫn không khỏi cảm thấy lạ lẫm.
Căn phòng nhỏ hẹp nồng nặc mùi ẩm mốc và chất tẩy rửa rẻ tiền, chăn ga phủ một lớp mốc xanh tím do hơi ẩm lâu ngày. Cậu không chạm vào bất cứ thứ gì, chỉ lặng lẽ lấy chiếc khăn tay từ túi áo lót lên giường trước khi ngồi xuống, như đang cố giữ bản thân sạch sẽ trong cái căn phòng này.
Mọi thứ vốn nằm trong tính toán của cậu - đơn kiện, đoạn ghi âm bị cắt ghép, quá trình điều tra… Nhưng thứ không lường trước lại chính là căn phòng này. Theo quy định, cậu đáng lẽ phải được tạm giam ở nơi công khai, sạch sẽ và đúng thủ tục. Vậy mà…
Cửa phòng đột ngột mở ra. Ánh đèn yếu ớt không ngăn được Ha Joon nhận ra người bước vào, viên cảnh sát tên Cho Swa Jin, kẻ từng giận dữ đập tường khi Ha Joon rời khỏi đồn lần trước.
Hắn kéo theo một cái ghế vào ngồi đối diện với vẻ mặt hả hê, môi nhếch thành nụ cười chế giễu.
“Biết ngay rồi sẽ có ngày này, không ngờ lại gặp cậu sớm thế. Trước thì giết người, giờ thì lạm dụng chức quyền quấy rối tình dục. Biết cậu đến nên tôi đã đích thân chuẩn bị căn phòng này cho cậu đấy.”
Vậy ra đây là lý do. Một màn “đón tiếp” riêng tư đến từ kẻ thù cũ. Ha Joon nhếch môi, không giấu được vẻ mỉa mai:
“Cảm ơn ngài Cho. Ngay cả ngài còn đặc biệt để tâm đến tôi thế này, thì người khác sao nỡ từ chối tôi được, đúng không?”
Gương mặt của cậu cùng giọng điệu trêu chọc khiến tên cảnh sát nổi điên. Nằm ngoài dự đoán, hắn chồm tới túm lấy tóc Ha Joon, đập mạnh đầu cậu vào tường. Cơn choáng váng ập đến trong nháy mắt, máu từ vết rách trên trán nhanh chóng rỉ xuống thấm vào áo trắng, cái mùi tanh nồng bốc lên khiến dạ dày cậu cuộn lại.
Ha Joon trừng mắt nhìn hắn với bàn tay siết chặt. Cậu muốn phản kháng, muốn vùng lên đập hắn ngay tại chỗ nhưng may rằng lý trí cậu vẫn trụ vững - nếu làm vậy, hắn sẽ có cớ ghép thêm tội “chống đối người thi hành công vụ”, cậu từ vô tội sẽ biến thành có tội. Cậu cố nuốt cục tức nghẹn ứ nơi cổ họng, đôi mắt tràn ngập căm ghét nhìn hắn như con thú bị dồn đến đường cùng nhưng vẫn chưa chịu gục ngã.
“Sao không cười nữa? Giọng điệu lúc nãy đâu rồi?” hắn cúi sát mặt Ha Joon, giọng khàn khàn đầy trêu chọc. “Cậu thích cái nơi này mà, đúng không? Thế thì nên dùng tay cảm nhận từng chút một chứ.”
Hắn vừa nói vừa cố kéo găng tay của cậu ra, muốn ép cậu phải chạm trực tiếp vào mọi thứ, vào nền gạch lạnh ngắt, vào tấm chăn ẩm mốc, vào cái mùi hôi hám hắn cố tình bày ra.
Ha Joon giật mạnh tay lại, sắc mặt trở nên tối sầm. Cậu có thể làm ngơ trước đau đớn, có thể xem nhục nhã như không có gì, nhưng nếu thật sự phải chạm vào thứ bẩn thỉu ở đây… cậu thực sự không chịu nổi. Cậu bật người lùi về góc phòng, siết lấy đôi găng tay như một thứ phòng ngự cuối cùng.
“Đừng có như vậy chứ?” Hắn lại cười cợt, bước theo. “Bộ dạng cậu thế này, ai nhìn vào cũng tưởng cậu vừa bị xâm phạm xong đấy. Hay là cậu là gay? Nếu vậy thì tốt rồi, phiên tòa tới có thể dùng nó để giải thích đấy.”
Ha Joon không đáp. Cậu chỉ ngồi đó, mắt nhìn hắn như thể đang nhìn một con chó hoang đang sủa bậy - một sinh vật sống bằng dục vọng và sự thấp hèn. Máu trên đầu đã tạm ngừng chảy, nhưng vai áo cậu thì đã thẫm đỏ. Cảm giác khó chịu ấy khiến cậu cởi bỏ áo ngoài mà vứt nó sang một bên. Vết thương trên đầu vẫn rỉ ra máu nhưng ánh mắt cậu không có lấy một tia yếu đuối.
Thấy mình bị phớt lờ, gã cảnh sát tức càng thêm tức. Hắn vẫn tiến lại, tay kéo áo, kéo vai, lải nhải không ngừng như thể muốn cào xé lấy sự bình thản cuối cùng của cậu. Nếu đem so với Soo A, hai kẻ này chẳng khác nào cùng một loại, một kẻ dùng thân xác để quyến rũ, kẻ kia dùng quyền lực để hạ nhục. Một chín một mười, đều đáng kinh tởm như nhau.
Tưởng như những giờ phút nhục nhã ấy sẽ không có điểm dừng, nhưng tiếng gõ cửa vang lên đã cắt ngang chuỗi hành hạ tưởng như vô tận. Là quản giáo - hoặc ít ra có thể gọi như thế. Hắn đứng chần chừ trước cửa, mắt đảo qua Ha Joon với bộ dạng xộc xệch ngồi nép vào góc tường, rồi quay sang gã cảnh sát họ Cho đang còn chưa kịp thu lại vẻ mặt hả hê. Dường như có điều gì đó khiến hắn hiểu lầm, nhưng cũng chỉ ậm ừ cho qua.
“Anh Kang Ha Joon, có người đến gặp.”
Ha Joon không nói lời nào nhanh chóng gạt tay gã họ Cho ra để đi theo sau quản giáo.
Sau lớp kính trong suốt của phòng gặp mặt là Tae Yang - ánh mắt anh bối rối, quần áo xộc xềnh, tóc tai rối xù, rõ ràng đã vội đến đây. Ngay từ khi Ha Joon bị đưa đi trong làn sóng tin đồn, Tae Yang đã không lúc nào ngồi yên mà tìm mọi cách gặp để hỏi chuyện nhưng đến tận bây giờ mới có cơ hội gặp cậu.
“Gì thế này… mặt em dính máu kìa. Em có sao không? Ai làm em ra nông nỗi này?” Tae Yang gần như muốn đập vỡ lớp kính mà xông vào để xem tình hình của cậu.
Ha Joon lắc đầu, nhẹ giọng: “Em không sao. Anh đừng lo.”
“Không sao cái gì mà không sao? Em còn chưa bị kết án, mới chỉ bị tạm giữ để điều tra thôi. Sao lại có thể bị đối xử như vậy chứ?”
Tae Yang giận đến run người, đôi tay siết chặt lấy nhau như đang cố nén lại điều gì đó. Trái tim anh loạn nhịp, không thể bình tĩnh nổi khi thấy Ha Joon như vậy.
Ha Joon thở dài, rồi nhìn anh chăm chú.
“Em bằng chứng để chứng minh mình vô tội… nhưng cần sự giúp đỡ của anh.”
Tae Yang lập tức gật đầu không chút do dự. “Em có bằng chứng à? Cứ nói, anh sẽ làm tất cả.”
Ha Joon im lặng một lúc lâu, cậu cũng không hiểu tại sao lúc này lại có cảm giác…như lúc chạm vào bức thư của mẹ - cái cảm giác có gì đố tồi tệ sẽ xảy ra. Đó là thứ duy nhất có thể kéo mọi sự thật trở về đúng quỹ đạo - một bằng chứng bé nhỏ nhưng đủ sức xoay chuyển toàn cục. Nhưng đó là lối thoát duy nhất, nhỏ bé và mong manh, chỉ cần cho nó ra ánh sáng thì mọi thứ có thể chấm dứt. Nhưng nếu niềm tin đặt sai người... thì sẽ mất tất cả.
Cậu nhìn vào mắt Tae Yang, ánh mắt kiên định ấy là thứ duy nhất không thay đổi giữa bao nhiêu chuyện hỗn loạn. Ha Joon chần chừ, nuốt khan ngước lên nhìn anh, giọng điệu mềm mại nhưng lại có chút nghẹn.
‘’ Em có thể tin anh được không?’’