Pháo Hôi Này Hơi Bị Trâu Bò

Chương 12: Học tập khiến tôi vui vẻ (12)

Trước Sau

break

Người ta thường nói "trâu non không sợ cọp", dám vuốt râu hùm.

Mai Lương Chí nghe lời xúi giục của đám đàn em, cảm thấy hình như cũng có lý, thế là hùng hổ hét lớn một tiếng: "Xông lên cho tao!"

Ờm... xếp hàng dâng đầu cho người ta, lễ mọn lòng thành.

Hệ thống không đành lòng che mắt, ôi, nó chỉ là một hệ thống không có mắt, thật đáng thương.

Ngọc Sênh cảm thấy mình có thể thắng, chủ yếu vẫn là chiếm được địa lợi, cảm ơn đám ngốc này đã chọn cái ngõ hẹp như vậy để chặn người.

Bọn chúng tuy nhìn có vẻ đông người nhưng lại không thể ào ạt xông lên được. Ngọc Sênh bày ra tư thế một người trấn giữ vạn người không qua, tới một đạp một, tới hai đạp đôi.

Một phút sau, trong ngõ chỉ còn lại Ngọc Sênh và Bộ Triết còn đứng. Những kẻ nằm trên đất thì rên rỉ không ngừng, đau đến mức nghi ngờ nhân sinh.

Ngọc Sênh bước những bước ngông nghênh vượt qua "xác chết", đột nhiên khựng lại.

Cũng may hệ thống nhắc nhở, cô mới nhớ ra Bộ Triết còn đang đứng dựa vào tường.

Ngọc Sênh quay trở lại chỗ Bộ Triết, không khỏi đánh giá người kia từ đầu đến chân. Không được, quá yếu, yếu như vậy làm sao cùng cô làm chuyện lớn được.

Bộ Triết tuy yếu, nhưng trực giác rất mạnh, gần như lập tức hiểu được sự ghét bỏ trong mắt Ngọc Sênh, tâm trạng lập tức tụt xuống đáy vực.

Mình quả nhiên lại bị ghét bỏ rồi sao? Cũng phải, cô ấy lợi hại như vậy, còn mình thì chỉ có thể bị động chịu đòn. Nhưng mà, ghét bỏ như vậy, tại sao còn quay lại chứ?

Bộ Triết nghĩ mãi không ra, chỉ là không thể khống chế được cảm xúc tự ti lan tỏa từ đáy lòng, dày đặc như mạng nhện quấn lấy cậu, khiến đầu cậu càng lúc càng cúi thấp hơn.

Tiếng bước chân dừng lại trước mặt cậu, ngay sau đó vai cậu hơi nặng xuống, cậu kinh ngạc ngẩng đầu, hóa đá nhìn Ngọc Sênh từ vai xuống tận cẳng tay.

Cô ấy đang làm gì vậy? Bộ Triết cảm thấy nhiệt độ xung quanh hình như tăng lên, may mà bây giờ là buổi tối, nếu không mặt cậu chắc chắn đã đỏ bừng lên rồi.

"Muốn học đánh nhau không?" Ngọc Sênh rụt tay về, nhưng Bộ Triết căn bản không phản ứng kịp cô vừa nói gì, nhìn Ngọc Sênh rụt tay về, cậu cảm thấy có chút không nỡ.

Cái người này sao vậy, không muốn học sao? Ngọc Sênh cảm thấy rất mất mặt.

Hừ, không học thì thôi, cô còn lười dạy nữa là.

[Tôi thấy cậu ta có lẽ đang bồn chồn, không nghe thấy, hay là cô hỏi lại lần nữa đi.]

Bồn chồn? Tại sao lại bồn chồn? Chẳng lẽ là bị trận đánh vừa rồi làm cho sợ hãi rồi sao? Chậc, cái gan này cũng nhỏ quá đi.

"Muốn học đánh nhau không?" Ngọc Sênh đành phải hỏi lại lần nữa: "Muốn học thì tôi có thể dạy cậu, yên tâm, không lấy tiền."

"Dạy... dạy tận tay sao?" Bộ Triết buột miệng hỏi ra, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi. Cậu điên rồi sao, lại hỏi cái câu gì thế này!

"Nếu cậu muốn như vậy, cũng không phải là không thể." Ngọc Sênh hơi suy nghĩ rồi gật đầu: "Cậu không có chút căn bản nào, quả thật như vậy sẽ học nhanh hơn."

Bộ Triết lại lần nữa ngây người, cô... cô ấy vậy mà đồng ý.

"Không còn sớm nữa, tôi đưa cậu về nhà nhé."

Cả người Bộ Triết đều mơ mơ màng màng, đi theo cô mấy bước, cho đến khi bị một "xác chết" trên đất ngáng chân, cậu mới phản ứng lại Ngọc Sênh vừa nói gì. Lập tức giật mình một cái, vội vàng lắc đầu: "Không... không cần đâu, tôi tự về được rồi."

Không đưa thì thôi, phản ứng lớn như vậy làm gì?

Ngọc Sênh không vui, muốn đánh người.

Nhưng nhìn thoáng qua thân hình gầy yếu của Bộ Triết, Ngọc Sênh cảm thấy mình đấm một phát có lẽ cậu ta sẽ chết.

Thôi vậy, cậu ta đẹp trai, cậu ta có thể tùy hứng.

Xác định Bộ Triết không bị thương, Ngọc Sênh không dây dưa nữa, nhanh nhẹn rời đi. Cậu ta không muốn đưa, vậy cô cũng vui vẻ về nhà nằm ườn.

Bộ Triết dõi mắt theo bóng dáng cô nhanh nhẹn trèo lên tường, mấy cái nhảy đã không thấy đâu nữa. Lòng Bộ Triết nặng trĩu xuống, rõ ràng là mình bảo người ta không cần đưa, nhưng thấy cô ấy thật sự đi không chút lưu luyến như vậy, cậu lại cảm thấy một chút thất vọng.

Đứng ngây người tại chỗ hồi lâu, cậu khẽ cười tự giễu: Bộ Triết, mày từ khi nào trở nên yếu đuối như vậy, mày có tư cách gì mà kiêu ngạo?

Dưới màn đêm, cậu lê bước nặng nề, chậm rãi đi về cái nơi mà cậu không muốn gọi là "nhà".

Đèn hành lang trong khu nhà cũ kỹ đã hỏng từ lâu, tường bong tróc lộ ra lớp xi măng xấu xí bên dưới, hai bên hành lang chất đầy đồ đạc, khiến con đường vốn đã hẹp càng thêm chật chội.

Những thứ này cậu đã quen từ lâu.

Đứng trước cửa nhà, nghe thấy tiếng động quen thuộc vọng ra từ căn phòng cách âm tệ hại, Bộ Triết nắm chặt chìa khóa trong tay, các đốt ngón tay trắng bệch vì dùng lực. Duy chỉ có điều này, cậu vĩnh viễn không thể quen được.

Cậu đột nhiên bịt miệng, bỏ chạy tán loạn xuống cầu thang, xông ra khỏi hành lang tối đen, chạy thẳng ra ven đường, cứ thế ngồi xổm dưới cột đèn đường, đau khổ nôn khan.

Trên con đường đêm, từng tốp ba tốp năm người đi làm về muộn lướt qua.

Chỉ là nhìn thấy Bộ Triết như vậy, phản ứng của họ kỳ lạ giống nhau, đều tránh xa như thể Bộ Triết là hồng thủy mãnh thú.

Những người sống ở đây, bản thân còn chưa lo xong, nào còn sức lực mà quản người khác. Họ chỉ sợ rước họa vào thân.

Một con mèo hoang tò mò tiến lại gần nhìn cậu, nhưng ngay khi cậu ngẩng đầu lên, nó giật mình, nhanh chóng leo lên tường bỏ chạy.

Bộ Triết chợt nhớ đến cô gái cũng nhanh nhẹn trèo tường rời đi kia, khóe miệng cậu bất giác cong lên, nhưng ngay sau đó lại là một trận hối hận.

Đối phương đã cứu cậu hai lần, nhưng cậu vẫn còn chưa biết đối phương tên gì, mình vậy mà lại quên hỏi tên cô ấy.

Lần sau... ý nghĩ vừa nảy ra đã bị cậu tàn nhẫn dập tắt. Hỏi được rồi thì sao, người như mình, còn dám mơ tưởng gì chứ.

Cô ấy chỉ là lòng tốt, không đành lòng thấy kẻ mạnh hiếp kẻ yếu, nên mới ra tay giúp cậu một phen. Đổi lại bất kỳ ai khác, cô ấy chắc cũng sẽ giúp thôi. Đối với cô ấy, mình chẳng qua chỉ là người dưng thoáng qua.

Đạo lý Bộ Triết đều hiểu, nhưng cậu lại có chút căm hận sự tỉnh táo đến vậy của mình.

Đợi đến khi cô ấy hiểu rõ tình cảnh của cậu, liệu có giống như những người khác xa lánh cậu, liệu có cũng cảm thấy cậu ghê tởm không?

Chỉ cần nghĩ đến, nghĩ đến ánh mắt mang theo vẻ ghét bỏ kia, Bộ Triết liền cảm thấy ngực nghẹn lại không thở nổi.

Trong mười bảy năm ngắn ngủi mà dài đằng đẵng của cậu, đây là lần đầu tiên cậu muốn đến gần một người, muốn nắm lấy ánh sáng kia.

Nhưng ánh sáng là thứ không thể nắm giữ, nếu như đã định trước sẽ bị ánh sáng thiêu đốt, vậy còn muốn đuổi theo ánh sáng làm gì? Chi bằng cứ thế đâm đầu vào bóng tối, chìm nghỉm xuống, không bao giờ gặp lại.

Vùi đầu vào đầu gối, cậu cảm thấy ngực từng đợt nghẹn lại.

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cậu không để ý, dù sao thấy cậu cũng sẽ tránh xa. Nhưng tiếng bước chân đó cứ đi thẳng đến trước mặt cậu, dừng lại.

Bộ Triết ngơ ngác ngẩng đầu, trong khoảnh khắc đôi mắt trợn tròn.

Sao... sao có thể! Chẳng lẽ cậu bị ảo giác rồi sao?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc