Pháo Hôi Này Hơi Bị Trâu Bò

Chương 11: Học tập khiến tôi vui vẻ (11)

Trước Sau

break

Buổi tối tin học, Bộ Triết vừa bước ra khỏi cổng trường, kinh nghiệm nhiều năm bị bắt nạt mách bảo cậu ngay lập tức có người đang theo dõi mình.

Cậu ta bước nhanh hơn, dựa vào việc mình quen đường nên lẩn tránh hết ngõ nhỏ này đến ngõ nhỏ khác, nhưng vẫn không thể cắt đuôi được những kẻ bám theo. Rõ ràng, những người theo dõi cậu ta cũng rất quen thuộc với môi trường xung quanh.

"Tôi... tôi thật sự không có tiền, các người tìm nhầm người rồi." Cuối con hẻm vắng người, Bộ Triết ôm chặt cặp sách trước ngực, vừa hỏi vừa lùi lại. Bên tường có mấy cái thùng phuy sắt bỏ không, đó là cậu ta cố ý để ở đó, có thể đá ra cản trở đối thủ, cũng có thể làm điểm tựa để cậu ta trèo tường bỏ chạy. Dù sao bị bắt nạt lâu như vậy, cũng phải có chút kỹ năng bảo vệ mạng sống.

"Nhìn cái bộ dạng nghèo hèn của mày, chỉ có thằng mù mới tìm đến mày cướp của." Tên cầm đầu cười ha hả: "Thằng nhãi ranh mày đắc tội với người ta rồi, có người bảo bọn tao cho mày một bài học."

Trong đầu Bộ Triết lập tức hiện ra cái tên Lê Mạn. Đúng rồi, Lê Mạn từ nhỏ đã được nuông chiều, sao có thể chịu thiệt thòi. Ban ngày cậu ta làm cô ta mất mặt, lại không bị đám con trai trong lớp xử lý như ý cô ta, với cái tính cách không chịu đựng được nửa điểm không vừa ý của Lê Mạn, đương nhiên là phải tìm đến gây rắc rối cho cậu ta rồi.

"Mày biết rồi thì sao, ngoan ngoãn chịu trận này đi, xem mày phối hợp tao sẽ nương tay." Tên kia gõ gõ cây gậy bóng chày trong tay, nghênh ngang tiến đến gần Bộ Triết.

Bộ Triết đã lùi đến sát tường, cậu ta nhếch mép, cơn đau do bị đánh ban ngày khiến cậu ta đột nhiên nhớ đến cô gái bí ẩn đã cứu mình. Rõ ràng sắp bị đánh, nhưng trong lòng cậu ta lại nảy sinh chút vui vẻ, dù sao cũng không phải lần đầu bị đánh, ít nhất lần này bị đánh không giống như trước đây vô cớ.

Lần này là vì cậu ta nghe lời cô gái đó, là vì cậu ta đã phản kháng.

Chỉ là, đến giờ cậu ta vẫn còn chưa biết tên cô ấy là gì. Cũng không biết sau này còn có cơ hội gặp lại không.

Bộ Triết cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi vẻ thất vọng trong mắt.

"Dừng tay."

Một giọng nói thanh lãnh từ trên tường bên hẻm truyền đến, Bộ Triết không thể tin được ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Ngọc Sênh nhảy xuống, mái tóc dài như thác nước vẽ một đường cong phóng khoáng trong không trung.

Bộ Triết cảm thấy mình nhìn thấy ánh sáng.

Lần trước cô ấy xuất hiện, cậu ta ôm đầu chịu đòn nên không nhìn thấy. Lần này cậu ta nhìn rất rõ, cô ấy chính là một vệt sáng xé tan màn đêm, khoác ánh sao mà đến, cứu cậu ta khỏi nước sôi lửa bỏng.

"Tôi đã nói rồi, có tôi ở đây, sau này sẽ không ai có thể bắt nạt cậu được nữa." Ngọc Sênh mặt không cảm xúc đứng chắn trước mặt Bộ Triết, bàn tay trắng nõn thon dài đỡ lấy cây gậy bóng chày vung tới của đối phương, vẻ mặt nhẹ nhàng thoải mái, còn có thể tranh thủ nghiêng đầu nói chuyện với Bộ Triết.

Hô hấp của Bộ Triết nghẹn lại, tim lại bắt đầu đập loạn nhịp không kiểm soát.

Tại sao cô ấy lại tốt với mình như vậy?

Bốn mắt nhìn nhau, hai người ở gần nhau như vậy, gần đến mức cậu ta có thể nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt đen láy như obsidian kia.

(Obsidian hay còn gọi là đá vỏ chai á)

Cảm giác này thật tốt, cứ như thể trong mắt cô ấy tràn đầy hình bóng của cậu.

Đáng tiếc luôn có người muốn phá hỏng bầu không khí.

"Con nhóc từ đâu tới, chuyện này không liên quan đến mày, cút nhanh." Đám tay sai không biết đại ca của mình không động đậy không phải vì thương hoa tiếc ngọc, mà là bị Ngọc Sênh kìm chặt đến mức không nhúc nhích được.

Ngọc Sênh không có hứng thú nói chuyện với đám tay sai, chỉ lạnh lùng nhìn chủ nhân của cây gậy bóng chày, vừa nhìn lại không khỏi khóe miệng giật giật.

Ê nha, người này nhìn quen quen nhỉ.

"Anh tên gì?"

"Ôi chao, tiểu mỹ nhân đây là để ý đại ca của bọn tao rồi sao?" Tên tay sai tiếp tục cười ha hả, khiến hệ thống không hiểu sao lại lo lắng thay cho hắn.

Tên này quả thực đã diễn giải một cách hoàn hảo cái gọi là "nhảy nhót trên bờ vực cái chết".

Ngọc Sênh mặt không cảm xúc, tay dùng sức bóp, cây gậy bóng chày biến dạng.

Đám đàn em dù không hiểu tiếng người, nhưng nhìn thấy uy lực vũ lực, cuối cùng cũng ngừng cái hành vi tự tìm chết lại.

Cuối cùng không còn ai lải nhải bên tai, Ngọc Sênh rất hài lòng với điều này, quả nhiên "có thể động tay thì đừng có cãi nhau" là một chân lý.

"Tên gì?"

"Mai... Mai Lương Chí." Mai Lương Chí cảm thấy đám cơ bắp rắn chắc trên người mình đột nhiên mềm nhũn ra, nếu không tại sao lại run rẩy như thịt bong bóng vậy?

Ồ, thì ra là "không lương tri", vừa nghe đã biết cùng một quy tắc đặt tên với "không lương tâm".

"Mai Lương Hân ở trường trung học Tả Hải là người nhà của anh?"

"Là em gái tôi."

Câu trả lời nằm trong dự đoán, Ngọc Sênh có chút ghét bỏ bĩu môi.

"Pháo hôi, vị diện này kinh phí eo hẹp lắm sao?"

Hệ thống cũng có chút cạn lời, rốt cuộc có lý do gì mà một cặp anh em tuổi tác xấp xỉ lại một người ở thành phố Tả Hải, một người ở thủ đô chứ? Bố mẹ ly hôn sao?

"Thật sự là em gái ruột, bố mẹ tôi ly hôn rồi, tôi theo bố, Tiểu Hân theo mẹ..." Mai Lương Chí hiểu lầm vẻ ghét bỏ của Ngọc Sênh, tưởng cô không tin, dưới sự chi phối của nỗi sợ hãi mà giải thích như đổ đậu.

[...]

"Pháo hôi, ngươi giỏi rồi đấy, ngươi thế mà đã học được cách trả lời trước rồi."

Hiếm khi được ký chủ khen, nhưng hệ thống chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào.

Ngọc Sênh cắt ngang màn giới thiệu tình hình gia đình của đối phương: "Em gái anh có phải sắp đến thủ đô không?"

Mai Lương Chí ngẩn người: "Cô ngay cả chuyện này cũng biết, cô là bạn của Mai Lương Hân sao?"

Ngọc Sênh đột nhiên bật cười, đây chính là sức mạnh của cốt truyện sao? Không có điều kiện thì tạo điều kiện cũng phải gây chuyện? Bởi vì cô đến thủ đô trước hai năm, nên cốt truyện cũng điều chỉnh theo, đưa những nhân vật phụ khác có liên quan đến cô đến đây sao?

Nói như vậy, cái tên chó má Từ Khải Thừa kia cũng sẽ đến rồi.

Thôi được, cô vốn còn đang nghĩ mình vì muốn "cá muối" mà trực tiếp thông quan phó bản trường trung học Tả Hải, đổi sang phó bản khác, điều này dẫn đến việc những thứ xui xẻo như Từ Khải Thừa và Mai Lương Hân cô còn chưa kịp xử lý. Thật sự là quá tiện nghi cho bọn chúng rồi, nhưng bản thân cô lại lười đến mức không muốn quay lại gây chuyện.

Thế này thì tốt rồi, cô có thể chơi đùa với bọn chúng cho tử tế.

"Pháo hôi à, ngươi xem cả cái cốt truyện này đều xoay quanh ta này, cái đãi ngộ này đặt lên người một kẻ pháo hôi như ta có phải là quá xa xỉ không? Ta thấy nhân vật chính cũng chỉ đến thế này thôi chứ."

[Chúng ta không phải pháo hôi, chúng ta là hệ thống phản công của pháo hôi, trọng điểm nằm ở hai chữ phản công.] Hệ thống ưỡn bộ ngực nhỏ xíu đầy lông của mình, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để chứng minh bản thân, có chút kích động.

"Giống như cá muối lật mình vẫn là cá muối, tiền đề để pháo hôi phản công là phải là pháo hôi."

Rốt cuộc là ai không biết nói chuyện, hệ thống giận dữ ném cuốn "Nghệ thuật nói chuyện" trong tay đi, còn xem cái rắm. Nó coi như đã hiểu, ký chủ căn bản không có ý định nói chuyện tử tế với nó.

Hỏi được thông tin mình muốn biết, Ngọc Sênh chuẩn bị làm chuyện chính. Cô dùng sức giật một cái, liền đoạt được cây gậy bóng chày trong tay Mai Lương Chí.

Mai Lương Chí có chút hoảng hốt: "Chị, những câu hỏi chị hỏi em đều đã trả lời rồi mà."

"Tôi đã nói anh ngoan ngoãn trả lời câu hỏi thì tôi sẽ không đánh anh sao?"

Mai Lương Chí nghĩ nghĩ, mẹ nó, đúng là không có.

"Bọn em đây cũng là làm theo lệnh người ta, hơn nữa đây không phải là chưa động tay sao?"

"Chưa động tay là vì tôi đến, không phải vì lương tâm anh trỗi dậy."

Mai Lương Chí lúc này có cùng một cảm giác với hệ thống, nói chuyện với cô ta thật là không thể.

"Thật ra tôi cũng không muốn động tay, các anh tự đánh nhau đi, Lê Mạn yêu cầu các anh đánh Bộ Triết thế nào, thì các anh cứ đánh nhau như thế đi."

Tên tay sai không quen nhìn vẻ kiêu căng, ngạo mạn này của Ngọc Sênh lại xông lên tìm chết, hắn ghé vào tai Mai Lương Chí đang do dự nhỏ giọng lải nhải: "Đại ca, cô ta dù lợi hại thì cũng chỉ có một mình, bọn mình nhiều người như vậy xông lên chưa chắc đã đánh không lại cô ta."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc