Bộ Triết cảm thấy chắc chắn mình đã nhìn nhầm.
Nếu không thì muộn thế này rồi, sao một cô bé lại có thể xuất hiện ở đây. Còn mặc một bộ đồ ngủ hình thỏ con màu hồng phấn đáng yêu nữa chứ.
Ngọc Sênh có chút hoảng hốt, đứa trẻ này chẳng lẽ chịu kích thích quá lớn, đầu óc có vấn đề rồi sao? Nếu không sao lại cứ trừng mắt nhìn mình không chớp mắt như vậy?
[Ký chủ, cô không thể nghĩ tốt cho người khác một chút sao?]
"Ngươi hiểu cái gì chứ, ta đây gọi là lường trước kết quả xấu nhất, như vậy mới có thể ứng phó mọi chuyện không rối loạn."
Được thôi, ký chủ nói gì cũng đúng.
Ngọc Sênh và Bộ Triết lại nhìn nhau chằm chằm một lúc, cuối cùng Ngọc Sênh không nhịn được lên tiếng trước, chủ yếu là cô cứ khom lưng như vậy rất mỏi. Hơn nữa cứ cúi đầu mãi, nếp nhăn cổ sẽ sâu thêm.
"Cậu không sao chứ?"
Âm thanh chân thật tác động vào màng nhĩ, Bộ Triết như vừa tỉnh mộng, không... không phải ảo giác!
Cô ấy vậy mà thật sự xuất hiện? Tại sao cô ấy lại xuất hiện, cậu đương nhiên không cho rằng đó là trùng hợp, chắc chắn là cố ý đến. Vậy nên... là vì không yên tâm về cậu sao? Tại sao lại quan tâm cậu như vậy?
Ngọc Sênh nhìn cậu chằm chằm vào mình, vẻ mặt trong đôi mắt thay đổi liên tục, lòng cô run lên: Xong đời, càng ngốc hơn rồi.
"Tôi đưa cậu đến bệnh viện xem." Ngọc Sênh không nói lời nào liền "xách" người lên. Bệnh thì phải đi bác sĩ, đứa trẻ này mới ngốc không lâu, thừa lúc còn nóng hổi, nhỡ đâu còn cứu được thì sao.
Bộ Triết ngồi xổm lâu rồi, đột nhiên bị cô nâng dậy như vậy, lập tức chân tê rần, đi mấy bước xiêu vẹo.
Ngọc Sênh vừa thấy dáng vẻ này của cậu, càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình, phải đi tìm bác sĩ, đây rõ ràng là tổn thương dây thần kinh tiểu não rồi, đến khả năng giữ thăng bằng cũng mất!
"Không cần đi bệnh viện, tôi không sao." Bộ Triết vội vàng từ chối.
"Tôi không cần cậu cảm thấy, tôi cần tôi cảm thấy." Ngọc Sênh lạnh lùng từ chối.
Đàn ông nói không muốn chính là muốn, đạo lý này cô vẫn hiểu.
[Chờ đã, cái đạo lý quỷ quái này ký chủ cô nghe ở đâu ra vậy? Cô mẹ nó không phải là mất trí nhớ rồi sao?]
Bộ Triết thân thể mềm mại dễ đẩy ngã, làm sao cãi lại được Ngọc Sênh. Chỉ có thể bị Ngọc Sênh kéo đến bệnh viện gần đó.
Sau khi lấy số khám cấp cứu, Ngọc Sênh thở phào nhẹ nhõm, may mà là buổi tối, khám cấp cứu là xong, nếu không cô thật sự không biết phải khám khoa nào.
"Thấy chưa, tôi đã nói không sai mà, miệng thì nói không muốn không muốn, cuối cùng chẳng phải vẫn nửa đẩy nửa đưa đến đây sao?"
"Nửa đẩy nửa đưa" dùng như vậy sao? Hệ thống muốn khởi động lại cho yên tĩnh.
Thật ra khi đến bệnh viện, Bộ Triết trông có vẻ không ngốc nữa, chân cũng không cà nhắc. Ngọc Sênh có lúc còn nghĩ cậu ta vừa nãy là ăn vạ mình.
Nhưng đã đến đây rồi. Không kiểm tra một chút, người khác còn tưởng bọn họ đến phòng cấp cứu du ngoạn đêm nữa chứ.
Nhưng ai ngờ vừa kiểm tra lại thật sự phát hiện ra vấn đề lớn.
Không trách Bộ Triết yếu như vậy, cậu ta gầy đến mức gần như chỉ còn xương, báo cáo kiểm tra đương nhiên cũng là suy dinh dưỡng nghiêm trọng.
Nhưng đây không phải là điều tồi tệ nhất, điều khiến Ngọc Sênh kinh hãi là những vết thương trên người cậu, vết thương mới chồng lên vết thương cũ.
Lạnh lùng và tàn nhẫn kể lại sự thật cậu bị đánh đập từ nhỏ đến lớn.
Ánh mắt buồn ngủ của Ngọc Sênh trong nháy mắt lạnh xuống, cô đặt tay lên vai Bộ Triết: "Ai làm?"
Bộ Triết không ngờ cô lại vén rèm xông vào, bờ vai trần trụi lộ ra trong không khí lạnh lẽo đột nhiên bị bàn tay ấm áp của cô gái chạm vào, cậu không khỏi rùng mình một cái.
Ngọc Sênh chỉ cho rằng tay mình nặng quá làm cậu đau, vừa thầm oán cậu ta quá yếu đuối, vừa lặng lẽ rụt tay về.
Đối diện với ánh mắt như phủ một tầng sương mù của Bộ Triết, Ngọc Sênh có chút chột dạ.
Làm gì vậy chứ? Chẳng qua là chạm đau một chút, chẳng lẽ còn muốn tôi xin lỗi sao?
Xin lỗi là không thể xin lỗi, cả đời này cũng không thể xin lỗi.
Ngọc Sênh quay mặt đi, ánh mắt liếc qua không tự chủ được. Chỉ thấy Bộ Triết cúi đầu im lặng mặc vào bộ quần áo cũ kỹ bạc màu, trông thật đáng thương như bị người ta ức hiếp.
Ngọc Sênh nhìn mà rất khó chịu, không hiểu sao trong lòng có một giọng nói mách bảo cô rằng cậu không nên như vậy.
"Cái... xin lỗi nhé." Chẳng phải là xin lỗi sao? Đại trượng phu co được duỗi được, đánh người được, xin lỗi cũng được!
Đã bảo ký chủ nhà nó quả nhiên là giỏi nhất rồi, bất kể thế nào cũng có thể tìm ra lý do. Tự vả mặt cũng có thể vả đến trình độ cao sâu như vậy.
Bộ Triết ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô, không hiểu lời xin lỗi này của cô từ đâu mà ra.
Ngọc Sênh cũng hơi thất thần, đôi mắt này thật sự rất đẹp.
Lúc đầu ở trong ngõ, lý do khiến cô dừng lại cứu cậu, chính là vì một cái liếc mắt kinh ngạc, không kịp phòng bị chạm phải đôi mắt này.
Lúc đó cậu mặt mũi bầm dập ngã trên đất, nói thật thì dáng vẻ cũng không nhìn rõ, nhưng ánh mắt kia khiến lòng Ngọc Sênh khẽ động, ánh mắt đó tựa như người chết đuối nhìn thấy một khúc gỗ trôi.
Cậu dường như tin chắc rằng cô là khúc gỗ có thể cứu cậu lên bờ, nhưng sự tin chắc này của cậu từ đâu mà ra thì Ngọc Sênh không biết.
Bác sĩ dặn dò những điều cần chú ý, viết bệnh án kê đơn thuốc, Ngọc Sênh tự nhiên nhận lấy, ra hiệu cho Bộ Triết đợi một lát, cô đi lấy thuốc.
Bộ Triết cúi đầu, lúng túng gật đầu. Nếu có thể, đương nhiên cậu không muốn Ngọc Sênh đi lấy thuốc, nhưng cậu trên người không một xu dính túi, cậu ngay cả tư cách kiêu ngạo cũng không có.
"Bạn gái cậu tốt với cậu thật."
"Cô ấy..." không phải.
Hai chữ "không phải" tự động tan biến trong miệng. Bộ Triết cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Bệnh nhân khám đêm không nhiều, bác sĩ nhân lúc bệnh nhân tiếp theo chưa vào đã an ủi Bộ Triết một câu: "Nhìn cậu cũng sắp trưởng thành rồi, sau này sẽ tốt hơn thôi."
Làm bác sĩ bao nhiêu năm như vậy, đương nhiên nhìn thấu đáo, tình huống của Bộ Triết ông vừa nhìn là biết ngay. Vết thương kéo dài nhiều năm như vậy, không ngoài việc gặp phải đôi cha mẹ độc ác.
Đáng tiếc tình hình trong nước là như vậy, chuyện này thường bị coi là chuyện nhà, báo cảnh sát cũng chỉ là phê bình giáo dục cha mẹ một trận là xong.
Tước quyền nuôi dưỡng, tìm người giám hộ mới cho đứa trẻ gần như không thể. Chỉ cần không quá nghiêm trọng, đa số chỉ có thể dựa vào đứa trẻ tự mình vượt qua ngày tháng.
Bộ Triết khẽ "ừ" một tiếng, không biết đang nghĩ gì.
Buổi tối không có nhiều người, rất nhanh Ngọc Sênh đã xách một túi thuốc lớn trở về: "Được rồi, đi thôi."
Bộ Triết ngẩng đầu, chợt mỉm cười: "Ừ."
Cái này vẫn còn ngốc sao? Sao đột nhiên lại cười, nhưng mà... cười trông cũng đẹp lạ.
Ngọc Sênh khẽ hắng giọng: "Cậu tự đi được không?"
Bộ Triết đáng xấu hổ giấu diếm việc vừa nãy mình đi khập khiễng chỉ vì chân tê, miệng thì nói không sao, nhưng lại cố tình đi tập tễnh.
Bác sĩ liếc mắt nhìn về phía họ, Bộ Triết căng thẳng đến mức mồ hôi lạnh toát ra, may mà bác sĩ chỉ ném cho cậu một ánh mắt trêu chọc, không vạch trần sự tình tứ nhỏ nhặt giữa các cặp đôi.
Được Ngọc Sênh đỡ, Bộ Triết không kìm được khẽ cong khóe miệng.
Tuy không biết tại sao, nhưng cô ấy dường như đặc biệt bao dung với cậu. Đây là lợi thế của cậu, đương nhiên cậu phải tận dụng.
Nếu như những khổ sở trước đây cậu phải chịu là để gặp được cô ấy, cậu nghĩ mình bằng lòng.
"Vết thương trên người cậu là sao?" Ra khỏi bệnh viện, Ngọc Sênh nghĩ nghĩ vẫn hỏi lại một lần nữa.
Ánh mắt Bộ Triết trong nháy mắt tối sầm lại, hồi lâu cậu lắc đầu: "Tôi không sao."
Ngọc Sênh không thích làm khó người khác, đã Bộ Triết không muốn nói, vậy đương nhiên cô sẽ không hỏi nhiều.
Dù sao cô muốn biết gì có thể hỏi pháo hôi. Nói hỏi là hỏi!
"Pháo hôi, cút ra đây, về phần cốt truyện của Bộ Triết, có phải ngươi lại bỏ sót cái gì không nói cho ta?"
[...]
Vậy nên cô muốn làm khó hệ thống sao? Thời buổi này làm hệ thống sao mà khó khăn thế?