“Tôi sẽ đến cứu cậu ngay lập tức, hãy giữ yên lặng nhé”
Thẩm Tễ Vân ra hiệu cho người phụ nữ trước mặt, cậu cẩn thận ra dấu bằng tay, bàn tay run run lấy từ trong balo ra chiếc gậy bóng chày chầm chậm tiến đến gần người đàn ông trung niên kia từ phía sau.
“Sao thế? Sao cô không chống cự nữa đi? Không giãy giụa nữa à? Cuối cùng cũng chịu chấp nhận số phận rồi sao?”
Người đàn ông trung niên kia có lẽ bây giờ đã quá hưng phấn, người này không hề nhận ra xung quanh đang có người nào đó tiếp cận mình, thậm chí người này còn thở hổn hển, gương mặt ngập tràn phấn kích. Gã chầm chậm tiến lại gần cô gái trước mặt, đôi tay bẩn thỉu không ngừng đụng chạm, sờ mó lung tung, những câu từ bẩn thỉu không ngừng được tuôn ra như suối.
“Vừa rồi ta đã tính nhẹ nhàng với cô nhưng cô lại không chịu, bây giờ cũng biết nghe lời rồi à? Haha, mịa nó đúng là tiện nhân. Để xem tôi có làm chết cô không!!”
Người đàn ông trung niên kiêu ngạo không ngừng buông những câu nhục mạ, khinh thường mà người phụ nữ chẳng nói gì cả, nằm yên giống như không nghe thấy gì. Mái tóc đen dài tựa như rong biển che khuất nửa mặt, chỉ để lộ đôi mắt màu hổ phách lấp ló trong mái tóc dài kia, gương mặt tái nhợt cùng với đôi môi đỏ tươi.
Thẩm Tễ Vân nhìn thấy bộ dáng đó của thiếu nữ cậu cảm thấy vô cùng đau lòng, trong lòng cậu những cô gái xinh đẹp như thế này đáng lẽ phải được yêu thương, bảo vệ.
Người con gái trước mặt xinh đẹp như thế, có lẽ trước khi mạt thế xuống hiện cô là viên ngọc quý trên tay mẹ cha, được bạn bè và mọi người xung quanh, yêu thương nâng niu như bông hoa. Nhưng mà mạt thế xuất hiện, cô rơi vào hoàn cảnh tồi tệ như thế này, trải nghiệm những việc đáng sợ như thế. Cậu không chút do dự dùng chày đánh mạnh vào người đàn ông trung niên, khiến người này ngất xỉu. Cậu vội vàng nói:
“Đi mau!”
Cả người đàn ông trung niên ngã ngoài xuống đất, Thẩm Tễ Vân nhanh chóng nắm lấy tay cô gái kia, cậu kéo cô chạy ra bên ngoài. Điều khiến cậu kinh ngạc chính là cô gái này trông bề ngoài có vẻ ốm yếu nhưng thực tế lại cao hơn cậu đến nửa đầu, cơ thể cũng rất nặng. Ban nãy khi kéo cô gái này đứng dậy cậu phải dùng toàn bộ sức lực. Không hiểu sao tay cô gái này rất lạnh khi chạm vào có cảm giác cậu đang sờ khối băng vậy
Mặc dù trong lòng cảm thấy bất thường những Thẩm Tễ Vân vẫn kéo cô gái ấy chạy ra khỏi thương thần, cậu mới thở hổn hển và đứng lại, quay đầu nhìn cô gái bên cạnh.
Có lẽ do vận động kịch liệt nên thiếu niên xuất hiện những mảnh hồng nhạt trên gương mặt trắng nõn trông rất xinh đẹp.
“Trông cô có vẻ không khỏe lắm, cô đang bệnh sao? Hay là đói bụng vậy? May thật trong túi tôi còn một ít đồ ăn, tất cả đều cho cô cả.”
Thẩm Tễ Vân vừa nói đôi tay không ngừng lục lọi trong túi, cuối cùng cậu lôi ra được một túi bánh mì và lọ sữa bò, trông cậu có vẻ do dự, sau một hồi suy nghĩ, có lẽ do trông cô gái quá đáng thương cậu đã đưa cho cậu một thanh dao nhỏ:
“ Cái này… Cái này cũng cho cô, cô phải giữ kĩ để phòng thân nhé”
Trong lúc Thẩm Tễ Vân không ngừng bận rộn, người con gái vẫn đứng nhìn không nói gì, nhìn thiếu niên không ngừng đưa các đồ vật cho mình, cô không nhận ngay lập tức mà nhìn cậu chằm chằm rồi, một lát sau mới hỏi:
“ Cậu tên gì?”
Giọng cô có vẻ trung tính, âm thanh trầm thấp xen lẫn khàn khàn giống như đã lâu rồi không nói chuyện với người khác. Nghe thấy thế, Thẩm Tễ Vân ngẩn người sau đó cười rạng rỡ:
“Tôi ấy à? Tôi tên là Thẩm Tễ Vân.”
Cô gái nhanh chóng trả lời:
“Tôi tên Dung Vọng.”
Dung Vọng? Nghe không giống tên con gái một chút nào?
Thẩm Tễ Vân suy nghĩ miên man đôi mắt không ngừng chớp chớp, cô gái này dường như không muốn nhận đồ từ cậu nhưng cậu vẫn để đồ ăn và thanh dao nhỏ tại bên bậc thang.
“Bây giờ tôi phải đi thu thập vật tư không thể ở chỗ này lâu được. Những thứ này tôi đưa cho cô trước, tôi để ở đây nhé. Lát nữa tôi thu thập được nhiều thức ăn và nước uống sẽ mang cho cô một ít, cô ở đây nhé, phải đảm bảo an toàn đấy.”
Người phụ nữ không nói gì giống như không quan tâm lắm, cậu chỉ có thể nhìn cô vài lần trước khi đi dù sao ban nãy cô vừa mới trải qua một chuyện kinh khủng như thế này nên có khi bây giờ vẫn chưa tỉnh táo trở lại.
Cậu thật sự rất muốn giúp cô ấy nhiều, nhưng trong lòng cậu hiểu rõ những chuyện này ở mạt thế sẽ xảy ra nhất nhiều cậu chỉ có thể trợ giúp nhất thời mà thôi không thể bảo vệ cô ta cả đời, hơn nữa bản thân cậu cũng rất yếu đuối còn phải dựa vào sự bảo vệ của nam chủ Phó Cảnh Thâm mới có thể sống sót sao có thể bảo vệ người khác.