Sau khi biết được bản thân đã thức tỉnh dị năng không gian, Thẩm Tễ Vân không những không nói muốn cũng mình ra bên ngoài kiếm vật tự ngược lại còn thể hiện thái độ kinh ngạc lo lắng xen lẫn đề phòng, không ngừng nhắc lại việc nên mang đồ vật trong nhà chia làm hai phần, mỗi người tự bảo quản giống như sợ hãi Phó Cảnh Thâm sẽ cướp toàn bộ đồ ăn vậy..
Tại sao đời này Thẩm Tễ Vân lại thay đổi như thế này… ?
——
Những suy nghĩ trong lòng của người đàn ông trước mặt không ngừng bay xa nhưng điều này không ảnh hưởng đến Thẩm Tễ Vân mấy, cậu không hề biết chuyện Phó Cảnh Thâm đang nghi ngờ mình. Dù sao khả năng diễn xuất của Phó Cảnh Thâm quá tuyệt vời hoàn toàn không khiến cậu cảm thấy có gì đó sai sai cả. Sau khi xác nhận kế hoạch hành động xong, hai người nhanh chóng ăn bữa cơm trưa tại nhà.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Thẩm Tễ Vân thay một bộ quần áo thuận tiện hành động, mang chiếc cặp sách nhỏ bên trong chứa chùy thủ, cậu lon ton đi theo nam chính ra khỏi cửa. Bời vì từ nhỏ cơ thể cậu không tốt, cả ngày bệnh tật ốm yếu nên nam chính muốn cậu ở lại trong nhà nhưng sau khi suy nghĩ cậu vẫn tỏ vẻ cương quyết muốn cùng Phó Cảnh Thâm ra khỏi cửa.
Hiện tại đã là tận thế, sớm muốn gì cậu cũng đối mặt với tang thi. So với việc luôn tránh ở nơi an toàn sống dựa vào người khác không bằng hiện tại tranh thủ thời điểm tang thi vẫn ở cấp thấp rèn luyện bản thân, nâng cao trình độ thích ứng với cuộc sống trong mạt thế.
Dù sao nam chính trước khi thực tỉnh năng lực thứ hai thì vô cùng ốm yếu, không có khả năng tự bảo vệ bản thân.
Là một người cực kì yêu thương em trai, Phó Cảnh Thâm chưa hề từ chối bất kì yêu cầu nào của em trai mình. Ngay cả khi Thẩm Tễ Vân luôn kiên trì việc muốn hành động lần này, hắn cũng không nói gì nữa nhanh chóng cùng em trai bước ra ngoài.
Nơi hai người định đến chính là trung tâm thương mại thuộc khu phố buôn bán sầm uất, nơi này không những có vô số những cửa hàng với những mặt hàng đa dạng mà còn có khu nghỉ dưỡng cao cấp, giống như câu lạc bộ bắn súng chẳng hạn, nếu may mắn hai người còn có thể lấy được súng thật. Tuy rằng những cây súng này đều qua cải tạo, chỉ là súng phục vụ cho nhu cầu thư giãn nhưng so với các vũ khí thô sơ hiện này như dao, gậy sắt thì vẫn tốt hơn rất nhiều.
Càng đi vào sâu khu trung tâm thương mại, dân cư càng thưa thớt, những tòa biệt thự nối đuôi nhau dài như vô tận. Ở con phố này số lượng tang thi không nhiều lắm, sau khi xuống xe hai người nhanh chóng phân chia nhiệm vụ.
Thẩm Tễ Vân đi về phía thương trường vơ vét các đồ vật còn sót lại trên kệ hàng. Phó Cảnh Thâm sẽ đi đến khu vực hàng hóa khác như kho hàng và những nơi nguy hiểm để tìm kiếm các vật tư.
Thẩm Tễ Vân tán thành với sự phân chia này, cậu tự hiểu bản thân có thể làm được gì, chỉ cần không khiến nam chính phiền toái đã khiến cậu có cảm giác thành tựu rồi.
Sau Khi cùng Phó Cảnh Thâm tách ra, cậu cẩn thận, rón rén đi vào khu thương mại ở lầu một, ánh mắt không ngừng đánh giá tìm tòi. Sau khi xác nhận ở đây không có dấu hiệu của tang thi cậu mới chầm chậm đi vào, không ngừng thu thập các đồ vật thích hợp cùng những nhu yếu phẩm cần thiết:
“Thuốc trợ tim, thuốc cầm máu, thuốc trị cảm cúm, thuốc giải độc, thuốc kháng. Đúng rồi mình cần thêm một ít thuốc hạ sốt.”
Thật đáng tiếc là xung quanh nơi đây không hề có bất kì hiệu thuốc nào, nếu muốn có đơn thuốc thì vẫn phải ghé bệnh viện. Thẩm Tễ Vân nhanh chóng lấp đầy ba lô, trong lòng không những kiểm kê số lượng xem có thể thu thập được nhiều nhất là bao nhiêu loại. Trong lúc cậu đang chìm vào suy nghĩ đã nghe thấy giọng nói của một người trung niên, giọng người này có vẻ dầu mỡ xen lẫn buồn nôn:
Cậu càng đi vào sâu các gian hàng, cuối cùng chỉ cách gian hàng cuối cùng vài bước chân ngắn ngủi.
“…… Haha, tôi khuyên cô đừng giãy giụa nữa vô ích thôi , xung quanh đây chỉ có hai người chúng ta mà thôi không còn ai nữa đâu……”
“Cô cho rằng sẽ có người xuất hiện cứu cô sao? Đừng mơ tưởng hão huyền nữa! Không bằng cô ngoan ngoãn lại đây lấy lòng tôi, tôi sẽ nhẹ nhàng với cô hơn.. hahaha.”
Có người ở đây cưỡng ép phụ nữ!! Chỉ nghe đến đó thôi, Thẩm Tễ Vân rón ra rón rén lại gần không chút suy nghĩ. Đúng như cậu tưởng tượng, ở góc khuất xuất hiện hai người. Một người là ông chú trung niên bụng phệ người còn lại là một thiếu nữ đang độ xuân sắc, mặc một chiếc váy dài trông rất xinh đẹp.
Cô gái trước mặt cậu rất cao, thân hình gầy yếu, đôi tay nhỏ nhắn bị người đàn ông trung niên bóp chặt, cả người ngã nhào dưới đất, mái tóc dài như rong biển hỗn độn. Có lẽ cô đang bị bệnh thì phải, cả người toát ra vẻ ốm yếu, mệt nhọc. Nước da trắng nhợt nhạt theo kiểu bệnh tật giống như là tuyệt vọng vậy, thế nhưng trên gương mặt tái nhợt ấy lại có một nốt chu sa đỏ rực ở đuôi mắt tạo cảm giác như đang hút hồn người khác.
….. Người con gái trước mặt xinh đẹp giống như những loài hải yêu trong câu chuyện thần thoại.
Ngay từ những giây đầu nhìn thấy gương mặt người con gái ấy, Thẩm Tễ Vân đã bị nhan sắc cô làm cho ngẩn ngơ. Lúc này dường như cô đang nhìn thấy cậu, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm về phía trước, trong đồng tử đen nhánh tạo cảm giác rất kì lạ khiến người ta hoảng hốt..