Ở thế giới hỗn loạn như thế này, tốt bụng chính là con dao trí mạng. Cậu không ngừng thở dài, trong lòng bộn bề suy nghĩ.
“Tôi đi trước nhé!”
Thẩm Tễ Vân cười cười, cậu phất tay chào tạm biệt thiếu nữ rồi xoay người rời khỏi. Cậu không hề chú ý đến ngay lúc cậu xoay người, thiếu nữ đang đứng yên bên cửa sổ kia đang nhìn cậu một cách chăm chú, đôi mắt ngập tràn hứng thú:
“Thẩm ..Tễ..Vân”
“Cô gái” liếʍ môi, hít một hơi thật sâu như muốn đem toàn bộ những mùi hương trong không khí nuốt vào bụng. Đôi mắt nâu nhạt ánh lên những tia nguy hiểm khiến người ta hãi hùng.
“Đúng là thơm thật..”
So với “Đồ ăn” ban nãy thì thơm hơn nhiều, hương vị chắc tuyệt lắm.
——
Sau khi rời khỏi nơi đó, Thẩm Tễ Vân nhanh chóng rời khỏi thương thành. Cậu biết cơ thể này vốn yếu ớt ban nãy đã đánh lén một người đàn ông còn chạy một đoạn đường dài như thế đã khiến cậu cảm thấy mỏi mệt. Thẩm Tễ Vâ nhanh chóng thu thập một vài đồ dùng còn sót lại sau đó trở về xe. Cậu ngoan ngoãn ngồi yên trong xe chờ đợi Phó Cảnh Thâm cùng nhau về nhà.
Cậu vốn nghĩ rằng nam chính sẽ nhanh chóng quay trở về nhưng lần này cậu đã nghĩ sai, khoảng hai giờ sau Phó Cảnh Thâm mới quay lại xe. Trông hắn rất chật vật, quần áo bị cắt nát trên người dính không ít bụi bặm thậm chí trên gương mặt còn có vết thương chảy máu.
“Gặp sự cố bất ngờ, có chút không chống đỡ được”
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt quan tâm của em trai, người con trai có vẻ ngại ngùng cười cười, gương mặt mất mát giọng nói buồn bã xen lẫn thất vọng:
“Trong tay bọn họ có vũ khí.. anh xin lỗi, anh thật vô dụng.”
“Không sao cả anh Cảnh Thâm, với em an toàn của anh là quan trọng nhất.”
Thẩm Tễ Vân vừa nghe anh trai bị thương đã vội vàng kéo cánh tay anh kiểm tra, cậu đau lòng nắm chặt tay anh mình.
“Nhà của chúng ta vẫn còn một ít đồ ăn. hơn nữa ban nãy em có cầm một ít đồ ăn, chúng ta có thể cầm cự được mấy ngày mà, anh đừng lo.”
Cậu nhớ rõ nguyên chủ là người đơn thuần, tốt bụng như một đóa sen trắng. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cậu phải là người em trai yêu thương, bảo vệ anh trai mình.
Phó Cảnh Thâm được bao bọc bởi đôi tay mềm mại nhỏ nhắn kìa, ánh mắt hắn dừng lại tại ngực cậu, nơi đó đã xuất hiện một nhú nhỏ tuy rằng không lộ rõ bộ ngực nhưng cũng rất đáng yêu, sau đó ánh mắt không kiềm lòng nhìn sang phần da trắng nõn nà hiện lên sau lớp cổ áo.
“Được, anh hiểu rồi mà.”
Người đàn ông vươn cánh tay ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn của thiếu niên, nơi đó vừa mềm mại lại nhỏ nhắn, có cảm giác như nắm chặt người này trong bàn tay lại. Hắn nhớ lại cảm giác tuyệt vời đêm hôm qua, đôi mắt hằn trầm xuống, cổ họng bắt đầu di chuyển..
“Em cũng thế..”
Phó Cảnh Thâm nói với chất giọng khàn khàn:
“Đối với anh, sự an toàn của em là điều quan trọng nhất.”
Những lời này dường như có ý nghĩa khác nhưng lúc này cậu cũng không hề nhận ra điều nguy hiểm ẩn sau những lời đường mật này ngược lại cậu còn cảm thấy áy náy khi ban nãy đã lừa anh trai mình.
Hai người nhanh chóng quay về nhà họ Phó, thuận tiện ăn gì đó. Trong lúc không chú ý trời đã chuyển tối. Thẩm Tễ Vân sau khi tắm rửa xong đã thay quần áo ngủ quay lại phòng mình. Cậu nhớ lại chuyện đã xảy ra tối qua, gương mặt thoáng chút lo lắng, cả người suy sút. Phó Cảnh Thâm nhìn thấy cảnh này, hắn dịu dàng hỏi chuyện, trong lời nói ngập tràn sự quan tâm:
“Em có muốn ngủ cùng anh tối nay không? Trông em có vẻ khó chịu, anh lo lắm.”
Nghe thấy thế Thẩm Tễ Vân định đồng ý nhưng cuối cùng cậu chỉ có thể lắc đầu từ chối. Cơ thể cậu cứng ngắc, tại sao cậu có thể quên điều quan trọng này cơ chứ, hiện tại cậu có dị năng. Nhưng trong cốt truyện, nguyên chủ chỉ là người bình thường như bao người khác. Nếu như chuyện ngày hôm qua xảy ra một lần nữa, cậu không thể đảm bảo bí mật về cơ thể có bị phát hiện hay không, hơn nữa cũng không thể đoán được việc này có thể khiến cốt truyện tan vỡ hay không.
Cậu không có can đảm đánh cuộc chuyện này..
“Em không muốn sao?”
Phó Cảnh Thâm không ngừng hỏi lại cậu, có lẽ hắn cũng không nghĩ bản thân sẽ bị từ chối như thế này, trên gương mặt xuất hiện vẻ mờ mịt không ngừng hỏi lại thêm lần cuối:
“Nhưng mà bây giờ trông em…"
Thanh niên chỉ liên tục lắc đầu. Thấy thái độ cậu kiên quyết như thế, Phó Cảnh Thâm do dự, dường như hắn muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng không nói nên lời, chỉ có thể căn dặn:
“Nếu em cảm thấy nguy hiểm, phải kêu anh đấy nhé, anh ở phòng bên cạnh em.”
Thẩm Tễ Vân ngoan ngoãn gật đầu. Nhìn thấy dương mặt kiên định của em trai, Phó Cảnh Thâm chỉ có thể đi về trên gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng, bất an nhưng ở góc Thẩm Tễ Vân không nhìn thấy, hắn đang tự nhéo bản thân mình.
Nguy hiểm thật.
Chỉ một chút nữa thôi là hắn không thể nào khống chế bản thân mình rồi, hắn sẽ tự tay xé rách gương mặt giả tạo này, chiếm đoạt thiếu niên đáng yêu, ngoan ngoãn trước mắt mình.