Editor: L’espoir
*
Ngay sau khi nàng trở về nơi ở của mình, các ŧıểυ thương đã gửi hàng hóa mà nàng đã mua tới.
Người bán đặt giỏ trúc xuống, mỉm cười nói: “Cô nương, hàng của cô nương đến rồi, hãy kiểm kê lại nhé.”
“Được.”
Hoa Thiên Ngộ kiểm kê mọi thứ, xác nhận không thiếu sót gì, sau đó mới thanh toán số tiền còn lại.
ŧıểυ thương thu lại đồng bạc, nói bâng quơ: “Cô nương có phải muốn cùng đoàn thương buôn tiến vào thành hôm nay mà lên đường viễn hành chăng?”
Hoa Thiên Ngộ lắc đầu, khó hiểu hỏi: “Họ đi đâu?”
“Thì ra không phải à!” ŧıểυ thương ngẩn ra, không ngờ đoán sai, hắn lại nói: “Đoàn buôn là người Quy Tư, vừa từ Trung Nguyên trở về, chuẩn bị quay lại nước Quy Tư.”
Hoa Thiên Ngộ trầm ngâm gật gật đầu, sau khi tiễn ŧıểυ thương đi, trong lòng nàng chợt nảy ra một ý tưởng.
Nàng vốn nghĩ ngày mai mình sẽ xuất phát, nhưng nàng đi lại một mình trong đại mạc, ngay cả người nói chuyện cũng không có, quá cô tịch và nhàm chán.
Vì vậy, nàng đã thay đổi kế hoạch, dự định chờ thêm một ngày nữa, cùng đoàn buôn xuất phát.
Huống hồ, có đoàn buôn đi cùng, nàng cũng đỡ lo lắng, chỉ cần đi theo là được.
Hôm sau, nàng đi tìm người đứng đầu của đoàn buôn, thương lượng, vốn định cho họ mấy đồng bạc để làm thù lao nhưng đối phương lại từ chối.
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc không thể che giấu trong mắt người đàn ông, Hoa Thiên Ngộ tự mãn vuốt ve khuôn mặt, dung mạo kiếp này của nàng dùng từ ‘nghiêng nước nghiêng thành’ để hình dung cũng không phải là nói quá.
Một người đàn ông nữa bị vẻ ngoài của chính mình mê hoặc.
Hai ngày sau, Hoa Thiên Ngộ theo đoàn buôn ra khỏi thành, bên ngoài thành Yên Kỳ có một con đường cổ, dọc đường là những cánh rừng liễu đỏ và cây dương, suối nước róc rách, phong cảnh như tranh vẽ, có lạc đà hoang chạy qua, tràn ngập sức sống của ốc đảo.
Chờ đi qua con đường cổ này rồi, liền lại là đại mạc.
Hoa Thiên Ngộ lấy bình nước từ bướu lạc đà, xách đi đến bên cạnh dòng suối, rót một ít nước vào trong bình.
Trong tầm nhìn xa xăm, nàng lại nhìn thấy mấy hòa thượng, họ cũng đang hứng nước ở bên dòng suối nhỏ, bên cạnh họ còn có ba con lạc đà.
Khóe mắt Hoa Thiên Ngộ khẽ giật, mẹ nó, đây là nghiệt duyên gì thế này!
Nàng lại gặp phải mấy vị hòa thượng này, nhìn theo hướng họ đi, dường như cũng đi theo đoàn buôn này mà đi về phía trước.
Họ vốn định đến nước Quy Tư, tuyến đường của họ giống nhau.
Khi Hoa Thiên Ngộ quan sát họ, họ cũng nhìn thấy nàng, Pháp Hiển vẫn hành lễ từ xa với nàng như lần gặp trước.
Hoa Thiên Ngộ chỉ nhìn hờ hững, không để ý tới.
Sau khi hứng đầy nước, họ đặt bình nước lên lưng lạc đà.
Hoa Thiên Ngộ liếc nhìn họ từ xa một cái.
Những vị hòa thượng này rất có bản lĩnh, nhanh như vậy đã mua được lạc đà, nàng còn cho rằng các vị hòa thượng đều rất nghèo, chẳng phải họ đã có tiền mua lạc đà rồi sao?
Hoa Thiên Ngộ dắt lạc đà, nhìn họ hòa nhập vào đoàn buôn, chiếc áo choàng trên người họ trông khá lạc lõng giữa những người vận những bộ trường sam cổ chật eo, tay áo hẹp, cổ áo lật màu sắc rực rỡ, đi đôi giày cao đến đầu gối, đầu quấn khăn choàng.
Dọc suốt đường đi, Hoa Thiên Ngộ không hề nói chuyện với họ, đến tối, không thích hợp để tiếp tục hành trình nữa, đoàn buôn dừng lại nghỉ ngơi.
Các thương nhân dựng lên hơn mười cái lều, thu nhặt củi khô gần đó, nhóm lửa, ánh lửa soi sáng bóng đêm đen kịt.
Hoa Thiên Ngộ nhâm nhi nước dùng hầm từ thịt khô, ánh mắt của nàng nhìn về phía sau, bên cạnh một đống lửa, ba vị hòa thượng kia đang ăn bánh bao.
Sau bữa tối, Thường Tuệ và Thường Ngộ ngồi xếp bằng trên cát và thiền định, còn Pháp Hiển thì đang cầm một quyển kinh Phật đọc, ánh lửa màu cam bên cạnh chiếu lên người hắn, phủ lên một lớp màu ấm áp.
Đường nét góc nghiêng trên khuôn mặt của hắn dần trở nên nhu hòa hơn, đôi mày mắt khẽ rủ xuống, trông tựa như pho tượng Kim thân Bồ Tát trong chùa, mang vẻ từ bi thương xót chúng sinh.
Hoa Thiên Ngộ uống xong bát canh thịt, duỗi người một chút để giảm bớt cơn đau nhức sau một ngày cưỡi lạc đà, rồi trở về lều của mình để nghỉ ngơi.
Lều của nàng là loại tự mang theo, vì vậy nàng không cần phải ngủ chung với người khác.
Ngày hôm sau, họ lại tiếp tục hành trình một ngày, khi dừng lại nghỉ ngơi vào buổi tối, mấy vị hòa thượng đã ăn tối xong, lại tiếp tục đọc kinh.
Song hôm nay khác với những ngày trước, các vị hòa thượng cùng đoàn thương buôn đã có chút quen biết sơ sơ, có mấy thương nhân tiến lại gần họ, cùng Pháp Hiển trò chuyện, hẳn là đang đàm luận về Phật pháp, nước Quy Tư thịnh hành Phật giáo, có rất nhiều thương nhân chính là tín đồ cửa Phật.
Mỗi thương nhân từng nói chuyện với Pháp Hiển, đều như thể bị làm phép, nét mặt bừng lên cái thần thái đốn ngộ hoan hỉ.
Hoa Thiên Ngộ để ý thấy rằng, tất cả những gì Pháp Hiển nói đều là tiếng Tochari, hơn nữa còn sử dụng rất thành thạo, thời này, ngay cả hòa thượng cũng đa tài như vậy sao?
Ngày thứ ba và ngày thứ tư cũng vậy, nếu dừng lại nghỉ ngơi, chắc chắn sẽ có thương nhân đến nghe Pháp Hiển giảng giải Phật pháp.
Pháp Hiển đối đãi với mỗi người đều mang thái độ bình đẳng, không cao ngạo không nóng nảy, không nồng nhiệt cũng không xu nịnh, cách hành xử ôn hòa này lại không khiến người ta cảm thấy lạnh nhạt hay xa cách, như thể hắn chỉ là chúng sinh, là cỏ cây, đón nhận mọi người một cách tự nhiên, không chút phân biệt.
Sau khi quan sát hắn vài ngày, Hoa Thiên Ngộ mới xác nhận hắn quả thật là một cao tăng, chứ không phải chỉ là danh tiếng hão.