Editor: L’espoir
*
Tại đây, Hoa Thiên Ngộ mua xong đồ dùng mới, đưa cho thương nhân mấy tấm đồng, để thương nhân đưa đến chỗ ở cho nàng, nàng không muốn mang theo những thứ nặng trịch này trở về.
Nàng đi dạo vào thành phố phía nam, nơi đây chủ yếu bán quần áo may sẵn và vải vóc, nàng cũng đã mua một thêm vài bộ quần áo.
Sau khi đi ra khỏi cửa hàng, nàng nhìn thấy cách đó trăm mét, có một đám người tụ tập lại một chỗ, nói chuyện với nhau, vô cùng nhộn nhịp.
Dựa vào tâm lý thích xem nhộn nhịp, Hoa Thiên Ngộ từng bước đi vào, nàng đẩy đám người chen vào, mới phát hiện người ở giữa con đường vây kín là hai hòa thượng, trong đó một người nàng còn quen biết, chính là Pháp Hiển.
Một hòa thượng khác có mũi cao mắt sâu, các đường nét trên khuôn mặt có cảm giác rất nổi bật, mặc tăng phục tăng bào lộ ra vai phải, đây là trang phục phổ biến của tăng nhân Tây Vực.
Hai người này lẩm bẩm không biết đang nói cái gì, Hoa Thiên Ngộ nghe xong vài câu, phán rằng tiếng họ đang nói hẳn là tiếng Phạn.
Nàng không thông tiếng Phạn, chỉ có thể thông qua vẻ mặt cùng động tác của hai người, phán đoán hai người này đang tiến hành biện kinh.
Tranh luận là một hoạt động thường xảy ra trong giới Phật môn, bắt đầu từ một chủ đề nhất định, hai bên đưa ra lập luận trái chiều, sử dụng lời lẽ và những câu chuyện trong kinh Phật để tranh luận, tương tự như các cuộc tranh luận hiện đại.
Thấy Pháp Hiển nói chuyện không nhanh không chậm, khí độ thong dong, mà tăng nhân Tây Vực lại mạng vẻ mặt có chút nóng nảy, trán chảy ra mồ hôi mỏng, bởi vậy có thể thấy được, Pháp Hiển hơn một bậc, chỉ là không biết họ đang biện về cái gì?
Hoa Thiên Ngộ đảo mắt, nhìn về phía Thường Tuệ và Thường Ngộ đang đứng ở bên cạnh, nàng đi qua đó, nói với hai người: “Chào các pháp sư.”
Hai người này đang tập trung quan sát, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói vang lên bên tai, họ giật mình, giọng nói mềm mại du dương nghe quen thuộc vô cùng.
“Không biết pháp sư Pháp Hiển tranh luận với người khác chuyện gì vậy?”
Trên mặt Hoa Thiên Ngộ lộ ra nụ cười trong suốt, hai tròng mắt tò mò gợn sóng lấp lánh, kiều mị động lòng người, khiến người ta bất giác muốn giải đáp nghi hoặc cho nàng.
Nàng chính là người thất thường như vậy, muốn biết một số chuyện gì đó, sẽ cho ngươi sắc mặt tốt, khi ngươi vô dụng rồi, sẽ vứt bỏ như đi.
Thường Tuệ nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, hắn không khỏi nhớ lại lời nói mang theo gai của nàng, người trong phật môn bao dung chúng sinh, hắn tất nhiên cũng sẽ không bởi vì lời nói không tốt của nàng, mà trong lòng chán ghét.
Hắn hảo tâm giải thích: “Sư thúc đang biện ở chỗ hắn, ŧıểυ Thừa và Đại Thừa.”
Hoa Thiên Ngộ là người mù về Phật pháp, đối với chuyện Phật giáo không hiểu rõ một chút nào, không biết đây là có ý gì.
Nàng hỏi ngay lập tức: “ŧıểυ Thừa, Đại Thừa có gì khác nhau không? Không phải tất cả đều là tu Phật sao?”
“Nữ thí chủ nói lời này chưa đúng, giáo lý cốt lõi của ŧıểυ Thừa nhấn mạnh việc độ mình, giải thoát khỏi khổ hải nhân thế, đạt tới bờ bên kia, Đại Thừa thì phổ độ chúng sinh, vì lợi ích thế gian.”
Hoa Thiên Ngộ chợt tỉnh ngộ, thốt lên: “À! Hiểu rồi, đó là sự khác biệt giữa lợi mình và lợi người.” Lời tổng kết của nàng quả thật đã thấu triệt đúng chỗ.
Thường Tuệ hơi dừng một chút, lại nói: “Cũng có thể nói như vậy.”
Nàng lại hỏi: “Vậy các ngươi tin vào ŧıểυ Thừa hay Đại Thừa?”
Thường Tuệ gật đầu, có chút kiêu ngạo nói: “Dĩ nhiên là Đại Thừa.”
Hoa Thiên Ngộ hơi áy náy, chẳng qua là đám ngốc nghếch hi sinh mình vì người khác.
Nàng nhìn về phía hai người đứng đối diện, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt thú vị, nàng nói: “Ngươi có cảm thấy sư thúc các ngươi sẽ thắng không?”
“Đương nhiên rồi, Sư thúc vốn thiên phú huệ căn, từ thuở thiếu thời đã nổi danh, Phật pháp uyên thâm, chưa từng thất bại khi biện kinh luận đạo ở Trung Nguyên.”
Thiếu niên thiên tài, thông tuệ siêu phàm, khó trách nàng luôn cảm thấy hắn khí độ bất phàm, thì ra không phải là một hòa thượng bình thường.
Lúc này, biện kinh đã đi đến hồi kết, tăng nhân Tây Vực ủ rũ liên tục thở dài, toàn thân rũ rượi, hắn hành lễ với Pháp Hiển, rồi lại nói một tràng dài, có lẽ là lời khen ngợi sau khi nhận thua.
Pháp Hiển nói với hắn vài câu với nụ cười ôn hòa, sắc mặt tăng nhân Tây Vực bỗng sáng bừng lên, nói xong những lời đầy xúc động, lại cung kính cúi chào tạm biệt.
Những người đi đường vây xem, đồng loạt vỗ tay hoan hô, lời khen ngợi không ngớt, nét mặt Pháp Hiển vẫn giữ vẻ lạnh nhạt như trước, vinh nhục không sợ hãi.
Biện Kinh chấm dứt, người qua đường cũng lần lượt tản đi, mỗi người một hướng.
Thấy Pháp Hiển nhìn về phía bên này, Hoa Thiên Ngộ khẽ mỉm cười.
Nàng không hề cảm thấy ngượng ngùng khi trước đó đã phớt lờ người khác, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Pháp sư, vừa rồi người đang nói gì với hắn vậy?”
Pháp Hiển mang thần sắc ôn hòa, giọng điệu thản nhiên nói: “Tự tịnh kỳ tâm, độ mình thoát khỏi biển khổ, đạt được tự tại, mà chúng sinh được độ, Niết-bàn siêu thoát, mới chứng đại tự tại.”
Cái quần què gì vậy?
Hoa Thiên Ngộ ngơ ngác trong giây lát, sau khi nàng suy nghĩ kỹ mới hiểu rõ lời này của hắn là có ý gì, đây không phải là khuyên người nhập đạo sao? Học theo tôi, người tu hành theo Đại Thừa, thì có thể thành Phật.
Ngay lập tức, Hoa Thiên Ngộ vui vẻ.
Khóe miệng nàng hiện lên một nụ cười, ánh mắt như ẩn chứa sự không thiện ý, cố ý khơi gợi tranh luận mà rằng: “Pháp sư cho rằng, Đại Thừa cao thượng hơn so với ŧıểυ Thừa chăng?”
Pháp Hiển liếc nhìn nàng một cái, lắc đầu nói: “Bần tăng nào có ý ấy. Tự giải thoát cho mình hay hóa độ chúng sinh, cũng chỉ là lựa chọn của mỗi người thôi, sao lại bàn đến cao thượng hay không.”
“Tâm cảnh của Pháp sư quả là thông suốt sáng tỏ.” Hoa Thiên Ngộ nói với nụ cười nửa miệng.
“Ta còn có việc cá nhân, xin phép không quấy rầy các vị pháp sư nữa.”
Nói xong câu đó, nàng liền biến mất trong dòng người tấp nập.