Tại đây, Hoa Thiên Ngộ mua xong đồ dùng mới, đưa cho thương nhân mấy tấm đồng, để thương nhân đưa đến chỗ ở cho nàng, nàng không muốn mang theo những thứ nặng trịch này trở về.
Nàng đi dạo vào thành phố phía nam, nơi đây chủ yếu bán quần áo may sẵn và vải vóc, nàng cũng đã mua một thêm vài bộ quần áo.
Sau khi đi ra khỏi cửa hàng, nàng nhìn thấy cách đó trăm mét, có một đám người tụ tập lại một chỗ, nói chuyện với nhau, vô cùng nhộn nhịp.
Dựa vào tâm lý thích xem nhộn nhịp, Hoa Thiên Ngộ từng bước đi vào, nàng đẩy đám người chen vào, mới phát hiện người ở giữa con đường vây kín là hai hòa thượng, trong đó một người nàng còn quen biết, chính là Pháp Hiển.
Một hòa thượng khác có mũi cao mắt sâu, các đường nét trên khuôn mặt có cảm giác rất nổi bật, mặc tăng phục tăng bào lộ ra vai phải, đây là trang phục phổ biến của tăng nhân Tây Vực.
Hai người này lẩm bẩm không biết đang nói cái gì, Hoa Thiên Ngộ nghe xong vài câu, phán rằng tiếng họ đang nói hẳn là tiếng Phạn.
Nàng không thông tiếng Phạn, chỉ có thể thông qua vẻ mặt cùng động tác của hai người, phán đoán hai người này đang tiến hành biện kinh.
Tranh luận là một hoạt động thường xảy ra trong giới Phật môn, bắt đầu từ một chủ đề nhất định, hai bên đưa ra lập luận trái chiều, sử dụng lời lẽ và những câu chuyện trong kinh Phật để tranh luận, tương tự như các cuộc tranh luận hiện đại.
Thấy Pháp Hiển nói chuyện không nhanh không chậm, khí độ thong dong, mà tăng nhân Tây Vực lại mạng vẻ mặt có chút nóng nảy, trán chảy ra mồ hôi mỏng, bởi vậy có thể thấy được, Pháp Hiển hơn một bậc, chỉ là không biết họ đang biện về cái gì?
Hoa Thiên Ngộ đảo mắt, nhìn về phía Thường Tuệ và Thường Ngộ đang đứng ở bên cạnh, nàng đi qua đó, nói với hai người: “Chào các pháp sư.”
Hai người này đang tập trung quan sát, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói vang lên bên tai, họ giật mình, giọng nói mềm mại du dương nghe quen thuộc vô cùng.
“Không biết pháp sư Pháp Hiển tranh luận với người khác chuyện gì vậy?”
Trên mặt Hoa Thiên Ngộ lộ ra nụ cười trong suốt, hai tròng mắt tò mò gợn sóng lấp lánh, kiều mị động lòng người, khiến người ta bất giác muốn giải đáp nghi hoặc cho nàng.
Nàng chính là người thất thường như vậy, muốn biết một số chuyện gì đó, sẽ cho ngươi sắc mặt tốt, khi ngươi vô dụng rồi, sẽ vứt bỏ như đi.
Thường Tuệ nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, hắn không khỏi nhớ lại lời nói mang theo gai của nàng, người trong phật môn bao dung chúng sinh, hắn tất nhiên cũng sẽ không bởi vì lời nói không tốt của nàng, mà trong lòng chán ghét.
Hắn hảo tâm giải thích: “Sư thúc đang biện ở chỗ hắn, ŧıểυ Thừa và Đại Thừa.”
Hoa Thiên Ngộ là người mù về Phật pháp, đối với chuyện Phật giáo không hiểu rõ một chút nào, không biết đây là có ý gì.