Editor: L’espoir
*
Bốn ngày sau, giữa mênh mông cát vàng xuất hiện một ốc đảo, màu xanh lục nổi bật giữa sắc vàng đơn điệu, có vẻ vô cùng quý giá.
Hoa Thiên Ngộ không kìm được niềm vui trong lòng, cuối cùng nàng có thể tắm rửa rồi.
Nàng dắt lạc đà vào thành, trong lòng nhớ lại những gì mình biết về Yên Kỳ.
Diện tích đất đai của Yên Kỳ không lớn, chỉ có 400 km, được coi là ŧıểυ quốc ở toàn bộ Tây Vực, trong nước đất đai màu mỡ, trồng lúa, kê, đậu, lúa mì, nuôi lạc đà, ngựa, bò, dê, và tín ngưỡng Phật pháp, trai giới hành đạo.
Tây Vực có 36 sáu quốc gia, rất nhiều quốc gia đều sùng bái Phật pháp, Phật pháp còn hưng thịnh hơn ở Trung Nguyên, vậy nên Phật tự, tháp Phật, hang đá được xây dựng nhiều không đếm xuể.
Hoa Thiên Ngộ không có hứng thú với những thứ này, cũng không nghĩ tới việc đi xem, nàng hoàn toàn là người vô thần, không tin những học thuyết của chủ nghĩa duy tâm này, tuy rằng nàng là Thánh Nữ tà giáo.
Nghĩ tới đây, nàng có chút hậm hực, nguyên chủ là Thánh Nữ của Dư Độc quốc do Hồng Liên giáo lựa chọn, ngay trước khi nàng sắp kế vị một tháng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn bất hạnh bỏ mình, nàng vừa khéo được tái sinh vào người đó, chỉ có thể không trâu bắt bò đi đẫm, bị ép đi làm Thánh Nữ.
Hồng Liên giáo chính là tà giáo khét tiếng ở Tây Vực, còn cố tình không tự biết, tự xưng là Hồng Liên thần giáo.
Nội loạn xảy ra ở Dư Độc quốc chính là giáo chủ Hồng Liên giáo, phản nghịch âm mưu soán vị muốn làm vương, hiện tại giáo chúng và dân ở vương thành đánh nhau túi bụi, nàng mới có cơ hội chuồn ra ngoài.
Ở Dư Độc quốc, thần quyền vốn cao hơn vương quyền, vương quyền không có quân quyền trong tay sẽ bị cản trở, nếu không có gì bất ngờ, Dư Độc quốc sẽ trở thành vật trong tay Hồng Liên giáo, nhưng tướng quân Saye của Dư Độc quốc, tìm tới Nan Ly quốc liên minh, lúc Hồng Liên giáo bao vây thành, vua Nan Ly đã phái quân tinh nhuệ đến viện trợ, hai bên giao chiến ngang sức ngang tài, phải mất mấy tháng nữa mới có kết quả.
Nghĩ tới đây Hoa Thiên Ngộ mới có cảm giác an tâm phần nào, ít nhất trong khoảng thời gian này, bọn họ không có tâm sức nào tìm kiếm tung tích của nàng.
Nàng tìm được một nơi dừng chân gần đó, nàng đã cho ông chủ vài đồng bạc để nhờ họ giúp chuẩn bị nước và thức ăn.
Nàng tắm rửa trong một cái thùng gỗ đơn sơ, ngâm mình một lúc cho đến khi nước nguội mới đi ra, rồi gội đầu bằng nước lạnh.
Sau khi đến Tây Vực, nàng đã hình thành thói quen tiết kiệm nước, hết cách rồi ai biểu tài nguyên nước ở Tây Vực thiếu thốn trầm trọng.
Lúc này, ông chủ bưng thức ăn tới cho nàng, nàng xúc động đến nỗi suýt khóc, có trời mới biết liên tục gặm bánh naan hơn một tuần là cảm giác gì, răng nàng sắp rụng hết rồi, túi bánh đó để càng lâu càng khô cứng, có thể dùng vũ khí được luôn.
Nàng ăn thịt bò nướng bên ngoài giòn rụm bên trong mềm ngọt, cùng với một số trái cây tươi, rồi uống sữa dê, cuối cùng cũng ăn uống no nê.
Bên ngoài sắc trời dần tối, nàng trở về phòng ngủ thêm một giấc, vừa tỉnh dậy, đã là buổi sáng hôm sau.
Nàng vội vã lên đường, không muốn ở lại lâu, hôm nay sẽ ra ngoài mua một ít thức ăn và đồ dùng, sáng sớm ngày mai xuất phát rời khỏi Yên Kỳ.
Trên đường phố, trước những gian hàng của các ŧıểυ thương bày la liệt đủ thứ đồ ăn, trái cây, áo choàng lông thú, hổ phách, đồ ngọc, trang sức mã não, nhiều nhất là vàng, Hoa Thiên Ngộ chẳng thèm ngó tới những thứ vật chất tầm thường đó.
Nhớ năm đó khi nàng làm Thánh Nữ, cuộc sống cũng vô cùng xa hoa, nàng đã từng nhìn thấy rất nhiều đá quý, đồ ngọc, đồ cổ quý hiếm.
Đi dạo một vòng trên đường, nàng mua khá nhiều thức ăn, có thịt khô, trái cây sấy khô, bánh naan, bánh ngọt, v.v. Thật ra nàng rất không muốn mua bánh, nhưng đây là thứ chống đói hiệu quả nhất, không muốn chết đói giữa sa mạc, chỉ có thể gặm thứ này.
Nàng mang thức ăn về nơi ở, ăn cơm trưa rồi lại ra phố, nàng phải mua lại bạt, khăn choàng và chăn chống rét, những thứ nàng đã từng dùng đều bẩn, không có thời gian đi giặt chờ phơi khô, nên quyết định bán chúng với giá rẻ rồi mua mới.
Nàng xách hòm xiểng đi ra ngoài tìm được một ŧıểυ thương chịu mua, đổi lấy mấy đồng bạc.
Trên đường trở về, nàng nhìn thấy một đoàn buôn, ở cuối đoàn, nàng nhìn thấy ba vị tăng nhân, bọn họ mặc tăng bào màu trăng, khác biệt hẳn với các tăng nhân Tây Vực để trần vai phải.
Ngay lập tức, khóe miệng Hoa Thiên Ngộ lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Nàng lại đụng phải ba vị hòa thượng kia, thật sự là mạng lớn, vậy mà không chết trong sa mạc.
Xem ra họ đã gặp được đoàn buôn này trên đường và đi theo tới đây, Hoa Thiên Ngộ nhìn vài lần cảm thấy nhàm chán nàng chuẩn bị cất bước rời đi.
Trùng hợp, Pháp Hiển ngẩng đầu nhìn lại.
Trong dòng người tấp nập, có người đang cầm ô bằng bàn tay trắng nõn, lẳng lặng đứng yên.
Nàng mặc một bộ váy đỏ rực như lửa, xinh đẹp diễm lệ, màu đỏ tươi diễm lệ, đến mức có thể thiêu đốt và làm bỏng mắt người nhìn, đồ trang sức xích mã não đỏ trước trán càng làm nổi bật làn da trắng như sương tuyết mùa đông của nàng.
Hoa Thiên Ngộ liếc nhìn hắn một cái, khóe môi hắn hơi mím lại, như vẫn còn vương chút nụ cười nhàn nhạt.
Đối mặt với một người chế nhạo và trào phúng mình, hắn thế nhưng còn có thể cười được? Hòa thượng nào cũng đều rộng lượng như vậy sao?
Nàng không có lòng từ bi như Pháp Hiển, nếu có người dám châm chọc nàng trước mặt, dù nghiêm trọng đến mức giết đối phương nhưng cũng sẽ không cho người đó có sắc mặt tốt, hơn nữa nhất định sẽ tìm cơ hội để chế giễu lại, nàng chính là người có thù tất báo.
Pháp Hiển chắp hai tay trước ngực, từ xa thi lễ với nàng, vẻ mặt Hoa Thiên Ngộ lạnh nhạt, nàng thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.
Thường Tuệ chỉ nhìn thấy bóng lưng nàng đi xa, hắn nói: “Vị nữ thí chủ đó không phải là vị mà ta thấy trong sa mạc sao?”
Pháp Hiển gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Vốn không phải người quen biết, nên ba người cũng không nhắc đến nhiều, chỉ tiếp tục đi về phía trước.