Editor: L’espoir
*
Hòa thượng trẻ tuổi quay đầu thấp giọng nói với hòa thượng ở giữa: “Sư thúc, cô ta tỉnh rồi, chúng ta có thể đi được rồi.”
Hòa thượng kia gật đầu, ba người đứng dậy.
Ánh mắt Hoa Thiên Ngộ dừng lại trên khuôn mặt vị hòa thượng dẫn đầu, tướng mạo của hắn thoạt nhìn vẫn còn thanh niên, khoảng chừng 26-27 tuổi, có thể được xưng là sư thúc, xem ra vai vế của hắn rất cao.
Hòa thượng dẫn đầu thấy vẻ dò hỏi trong mắt Hoa Thiên Ngộ, hắn nở một nụ cười ôn hòa, tỏ rõ mình không có ác ý, lẩm bẩm một câu Phật hiệu, hai tay chắp lại nói: “Vị thí chủ này, bần tăng thấy thí chủ ngủ một mình ở chỗ này, trong sa mạc lớn có rất nhiều nguy cơ, đột nhiên cảm thấy bất an nên đã tự tiện canh giữ ở đây, có điều gì bất kính mong thí chủ thứ lỗi.”
Giọng nói hơi trầm thấp của hắn không thể nói là rất dễ nghe, nhưng ngữ điệu thong dong, không nhanh không chậm lộ ra một ý vị hòa bình, khiến người nghe khác cực kỳ thoải mái.
Ha, hòa thượng thích xen vào việc của người khác đây mà.
Hoa Thiên Ngộ nhếch môi cười, không quá để ý nói: “Ra là vậy, vậy đa tạ pháp sư rồi.”
Vị hòa thượng kia nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì, thí chủ không trách là tốt rồi.”
Ánh mắt Hoa Thiên Ngộ liếc nhìn ba người này, cũng không có ý định để họ rời đi, nàng thuận miệng hỏi giống như lơ đãng: “Hiếm khi có tăng nhân Trung Nguyên đến Tây Vực, không biết pháp sư xuất hành từ Trung Nguyên, không biết có chuyện gì đây?”
“Nghe nói Tây Vực có một Phật quốc là Vu Điền, cất giấu những kinh thư chữ Phạn, điển tịch về Phật hiệu, các bần tăng đến đây để thỉnh kinh.”
Hắn vẫn không giữ lại mà nói hết mục đích hành động của mình cho Hoa Thiên Ngộ nghe.
Thỉnh kinh? Đường Huyền Trang?
Hoa Thiên Ngộ ngẩn ra một chút, ánh mắt lộ ra một vẻ kỳ quái, nàng hỏi: “Xin hỏi, pháp hiệu của pháp sư là?”
“Bần tăng pháp hiệu Pháp Hiển.”
“Đây là hai vị sư điệt của bần tăng.” Hắn chỉ vào võ sư bên trái và nói: “Thường Ngộ.”
Rồi hắn hìn về phía hòa thượng tuổi trẻ trắng trẻo, lại nói: “Thường Tuệ.”
Hai vị tăng nhân kia đều chắp tay trước ngược Hoa Thiên Ngộ thi lễ.
Thì ra không phải Đường Tăng! Làm nàng giật mình, nàng đã nói rằng trong truyện mình viết hẳn là không có lồng ghép Tây Du Ký mà!
Hiểu được nghi hoặc trong lòng, Hoa Thiên Ngộ học theo dáng vẻ của họ chắp hai tay trước ngực, vụng về đáp lễ lại.
“Vu Điền ở phía Nam Con đường Tơ lụa, sau khi vượt qua Ngọc Môn quan, đi theo đường phía Nam, đi qua các nước Thả Mạt, Tinh Tuyệt, sau đó chính là Vu Điền, pháp sư làm sao có thể đi con đường phía bắc?”
Đối với câu hỏi liên miên không ngừng của Hoa Thiên Ngộ, Pháp Hiển vẫn không tỏ ra không kiên nhẫn, hắn kiên nhẫn giải đáp: “Trước khi đi Vu Điền, các bần tăng cũng muốn đi Quy Tư quốc một chuyến, cho nên xuất phát từ Dương Quan đi theo con đường phía bắc, đi ngang qua Quy Tư, rồi mới đi về phía nam Vu Điền.”
Con đường của hòa thượng này lại giống y như hoạch định của nàng.
“Thì ra là vậy.” Hoa Thiên Ngộ gật gật đầu, nàng cởi dây cương lạc đà, dắt lạc đà đi qua mấy người.
Bóng dáng của nàng dừng lại một chút, xoay người nói: “Từ Dương Quan đến Vu Điền quốc, ít nhất cũng có mấy ngàn dặm đường, pháp sư sao không cùng đoàn buôn mà đi?”
Pháp Hiển nhìn lại nàng, vẻ mặt hắn ôn hòa, hai tròng mắt trong suốt sạch sẽ, khẽ niệm một câu Phật hiệu: “Chuyến đi này tuy đường xá gian khổ, nhưng đối với các bần tăng cũng là một cuộc tu hành.”
“Hóa ra là thế à, pháp sư cao đức khiến người ta kính nể.” Hoa Thiên Ngộ tán dương một câu vô thưởng vô phạt.
“Ta cáo từ trước, từ biệt tại đây.”
Tiếng chuông lạc đà vang lên, cát vàng trải dài, tà váy đỏ phiêu diêu diễm sắc.
“À, đúng rồi.” Hoa Thiên Ngộ lại dừng lại lần nữa, nàng xoay người mỉm cười nhìn Pháp Hiển, sóng mắt lưu chuyển, không hề có chút dụ hoặc nào, nhưng lại ẩn chứa một vẻ đẹp quyến rũ.
Nàng tiến lại gần từng bước, nhẹ giọng nói: “Nếu ta đoán không nhầm, lạc đà của các pháp sư đã bị những tên cướp đường đi ngang qua cướp mất rồi.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Thường Ngộ và Thường Tuệ hơi đổi, hai người liếc nhau một cái, lại nhìn sang.
Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, khóe miệng Hoa Thiên Ngộ chậm rãi nở ra một vẻ tươi cười, trong đó mang theo vài phần ý châm chọc.
Quả nhiên là thế.
Đúng như bọn họ nói, không đi cùng đoàn buôn là vì tôi luyện tu hành, nhưng tại sao không có lạc đà, nếu không có lạc đà mà đi bộ hàng trăm dặm trong sa mạc, giày của bọn họ đã sớm mòn rách hết rồi, nhưng thấy giày rơm họ mang thì lại không bị mòn nghiêm trọng lắm.
Giả sử họ không cần lạc đà và có mang giày thay thế, nhưng tại sao họ lại không có hành lý?
Khả năng duy nhất chính là gặp phải bọn cướp bóc, trên con đường từ Tây Vực đến Trung Nguyên có rất nhiều đoàn buôn, nhưng cũng có không ít tên cướp bóc sinh sống bằng nghề này, bọn họ cướp bóc những đồ vật trân quý mà đoàn buôn vận chuyển, đổi lấy thức ăn và nước uống để thỏa thích hưởng thụ cuộc sống giàu có.
Những hòa thượng này thậm chí còn không có nước uống, liệu họ có thể đi ra khỏi sa mạc hay không thì thật khó mà nói được!
Thăm dò được mục đích của bọn họ, hơn nữa trong mắt Hoa Thiên Ngộ, họ đã là người chết, nàng nói chuyện cũng không khách sáo nữa: “Hòa thượng, hảo tâm thối nát, sớm muộn gì cũng phải trả giá.”
Kỳ thật nàng muốn nói, vì sao không giết đám cướp bóc kia, nhưng nghĩ đến họ là người xuất gia nhất định sẽ không sát sinh, nên cũng không nói những lời vô nghĩa này.
Ánh mắt của nàng lộ ra vẻ lạnh lùng và xem thường, thái độ hiện tại không hẳn là bỏ đá xuống giếng, nhưng tuyệt đối là thờ ơ lạnh nhạt, cũng đúng, nàng vốn dĩ không phải là người tốt lành gì.
Người tốt không sống lâu ở Dư Độc quốc.
Thường Tuệ cảm thấy rất kinh ngạc khi Hoa Thiên Ngộ đột ngột thay đổi thái độ, hắn giải thích: “Bọn cướp bóc cướp lạc đà, ít nhất cũng đỡ phải có người bị hại, huống hồ họ cũng không gây thương tích đến tính mạng.”
Hoa Thiên Ngộ không thiện lương như những hòa thượng này, nàng cười lạnh nói: “Bọn họ không giết các ngươi, chẳng qua là e ngại võ lực của các ngươi nên không dám hành động thiếu suy nghĩ mà thôi, nếu đổi lại là một nữ tử yếu đuối, chỉ sợ kết cuộc của cô ta sẽ càng thảm hơn.”
Lúc nàng vừa rồi đi qua bên cạnh Pháp Hiển đã kiểm tra rồi, võ lực của họ đều rất thâm hậu.
Cũng chẳng trách ba người họ dám đặt chân đến Tây Vực.
Hoa Thiên Ngộ lời lẽ sắc bén, hùng hổ dọa người nói: “Làm sao ngươi có thể cho rằng, bọn cướp bóc đã cướp các ngươi, sẽ không đi cướp của những người khác, đây không phải là làm việc thiện độ người, mà là thả hổ về rừng.”
Nghe vậy, Thường Tuệ không tán thành lắc đầu.
Thường Ngộ ở bên cạnh nhíu mày nói: “Nữ thí chủ, lời này của ngươi không ổn, người không có thiện ác, thiện ác tồn tại trong tâm ngươi, bọn cướp mặc dù cướp bóc tiền của, nhưng tội cũng không đến chết.”
Hoa Thiên Ngộ thốt ra một tiếng châm chọc: “Dao mổ chưa rơi trúng người các ngươi, đương nhiên là các ngươi không biết đau, bọn họ tội không đến chết, nếu vậy thì người bị tàn sát đáng chết sao?”
Thường Ngộ biện giải nói: “ŧıểυ tăng không có ý này.”
Hắn còn muốn nói tiếp, Pháp Hiển gọi hắn lại, nhẹ nhàng lắc đầu với hắn, Thường Ngộ im lặng không nói gì nữa.
Pháp Hiển khẽ nhíu mày nhìn về phía Hoa Thiên Ngộ, cụp mắt trầm tư, người phụ nữ này thông minh, đa nghi, tính tình lại vô cùng vô cảm.
Hắn mở miệng hỏi: “Nếu đổi lại là nữ thí chủ, nên làm như thế nào?”
Câu trả lời của Hoa Thiên Ngộ rất đơn giản: “Giết sạch chúng.”
Mí mắt Thường Tuệ giật giật, không khỏi nhìn sang, trong giọng nói của Hoa Thiên Ngộ không hề có sát ý, ngược lại rất bình tĩnh, nhưng chính sự bình thản này mới khiến người ta phải kinh hãi, mạng người ở trong mắt nàng. Chẳng khác gì cỏ rác.
Nghe câu trả lời này, trên mặt Pháp Hiển không có vẻ gì là tức giận, hắn ôn hòa nói: “Chúng sinh bình đẳng, chớ thấy vì thiện nhỏ mà bị bỏ qua, chớ thấy hung tàn bạo ác mà vứt bỏ, thế gian nhân quả tuần hoàn, hôm nay gieo xuống ác nhân, ngày mai ắt phải nếm quả đắng.”
Hoa Thiên Ngộ không tin nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng, nếu như có khả năng, giết người nàng sẽ không đợi đến ngày hôm sau.
Lúc này sắc trời đã tối, nàng còn cần phải đi thêm một đoạn nữa, không có tâm tình tranh luận với họ.
Cũng không muốn nói vớ vẩn với mấy hòa thượng này nữa, nếu thật sự tranh luận đúng sai, đó mới là ngu nhất, một mình nàng làm sao có thể nói lại ba người được.
Nàng mỉm cười dịu dàng, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, nàng nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Tôi không muốn tranh luận với anh những đạo lý quanh co này, tôi chỉ biết giang sơn dễ thay đổi, bản tính khó dời.”
Nếu một người thực sự có thể dễ dàng cải tà quy chính, nhà tù sẽ không bao giờ chật kín.
“Vậy chúc chư vị pháp sư lữ hành thuận lợi.”
Hoa Thiên Ngộ tươi cười xán lạn nhìn bọn họ, vẻ mặt hiền lành, nhưng giọng điệu nói ra miệng lại tràn đầy sự châm chọc, đến mức khó có thể tưởng tượng nổi.
Nàng đạp lên bàn đạp, xoay người cưỡi lạc đà, bóng dáng áo dần dần đi xa, để lại một chuỗi dấu vết hành tẩu in trên cát.
Thường Ngộ nhìn bóng dáng Hoa Thiên Ngộ đi xa, đối với câu nói người phụ nữ xinh đẹp không phải người lương thiện gì, hắn tin tưởng tuyệt đối.
Hắn nhìn về phía Pháp Hiển, trong mắt có một tia sầu lo: “Sư thúc, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Sau khi hành lý và lạc đà của bọn họ bị cướp mất, họ lập tức xuất phát đi tìm nguồn nước, hiện giờ bởi vì nữ tử vừa rồi mà họ đã lãng phí cả buổi, không biết có thể kiên trì tìm được nguồn nước hay không.
Hiểu được nỗi lo lắng trong lòng họ, Pháp Hiển hơi mím môi, ôn hòa hỏi: “Các ngươi có trách bần tăng dừng lại chờ nàng ta tỉnh ngủ không?”
Nghe được câu hỏi, Thường Ngộ mở to hai mắt, liên tục lắc đầu nói: “Làm sao dám trách cứ sư thúc, một nữ tử như nàng ta một mình ở trong sa mạc quả thật rất nguy hiểm, sư thúc hành động như vậy cũng là hành thiện.”
Tuy rằng nữ tử kia, thoạt nhìn có vẻ cũng không sợ nguy hiểm.
Pháp Hiển nhẹ gật đầu, hắn đi về phía trước, nhẹ nhàng lần tràng hạt móc ở tay trái, hắn nói: “Các ngươi có cảm thấy những lời nàng ta vừa nói, có hợp lý không?”
Thường Tuệ suy nghĩ một lát nói: “Có hơi hợp lý, nhưng cũng không hoàn toàn đúng.”
Thường Ngộ nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy.”
“Về việc phân chia thiện ác, trước đó đã có tăng nhân đề cập tới, người trong giáo môn cũng mỗi người một ý, tranh luận không ngớt.” Pháp Hiển vừa đi vừa nói.
“Bọn cướp sát hại dân chúng tất nhiên là đáng ghét, nhưng vì sao bọn họ lại biến thành bọn cướp đi tàn sát người vô tội? Nếu bọn họ sinh ra trong gia đình phú quý cơm áo không lo, không có sự ép buộc bên ngoài, bọn họ cũng chỉ là người bình thường, đương nhiên, trở thành người bình thường rồi, họ cũng sẽ bởi vì lập trường sống khác nhau mà có thiện ác.”
“Thiện ác là một thể, đều xuất phát từ tâm ngươi, tâm người có hai tâm, đó là chân tâm và vọng tâm*. Chân tâm vốn thiện, vọng tâm sinh ác, vọng tâm này có thể thường xuyên sinh ra ba vọng niệm tham sân si đối với ngoại vật, vẫn có tâm phân biệt, cũng sinh ra thiện ác, ác từ đâu tới? Ác từ thiện tới, không có sự đối lập của thiện, làm sao có thể có ác.”
*Vọng-tâm là Tâm sai lầm, càn bậy, ô trọc.
**vọng niệm là những ý niệm hư vọng, như tà niệm
Pháp Hiển bình thản nhìn biển cát xa xa, con ngươi tĩnh lặng như giếng cổ, mang theo một ít thanh minh nhìn thấu thế tình, hắn thở dài một tiếng, nói: “Bởi vậy nhân bản không có thiện ác, nhưng có nhân quả, người gieo nhân nào, sẽ gặt quả ấy.”
Thường Ngộ và Thường Tuệ ghi nhớ những lời này, họ đều chắp hai tay trước ngực, thành tâm nói: “Thụ giáo.”
Cát vàng trải dài phía trước, dày đặc và vững chắc, những cồn cát san lấp đầy sa mạc có hình dạng rõ nét, phân tầng rõ ràng.
Pháp Hiển phán đoán vị trí và khoảng cách của nguồn nước thông qua hướng đi của những vách đá liên tục, độ dày của cồn cát.
Hắn nói với hai người: “Gần đây có vách đá, chúng ta không còn xa nguồn nước nữa.”
Tức khắc, Thường Ngộ vui mừng, hắn nói: “Thật tốt quá.”
Thường Tuệ nói: “Sư thúc, vậy chúng ta mau đi thôi.”