Phạn Hành

Chương 8: Kinh Kim Cương

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Đoàn buôn lại tiếp tục đi về phía trước một canh giờ nữa, hoàng hôn ngã về phía tây, kéo dài bóng của lạc đà và bóng người trên cát, bao phủ hoàng hôn một tầng u buồn.

Người dẫn đầu lắc chuông đồng, dùng tiếng Tochari, lớn tiếng hô: “Mọi người hãy dừng lại nghỉ ngơi.”

Các thương nhân lần lượt kéo dây cương lại để dừng lạc đà, sau khi xuống khỏi bướu lạc đà, họ khiêng những chiếc rương và lồng từ lưng lạc đà, lấy ra những dụng cụ như lều, nồi sắt, giá đỡ và các vật dụng khác.

Trong khoảng thời gian dùng bữa, đã có một vài người thử bắt chuyện với Hoa Thiên Ngộ, dung mạo diễm lệ của cô vốn đã hiếm có giữa chốn sa mạc rộng lớn này, huống chi trong đoàn buôn lại ít có nữ nhân xinh đẹp, nàng tự nhiên trở thành tâm điểm được mọi người yêu mến.

Nhưng trong đôi mắt dường như đầy phong tình của nàng lại ẩn chứa sự lạnh lùng như băng tuyết, không ai có thể chiếm được lợi thế trước nàng, dù là bằng cách khôn khéo hay cưỡng ép.

Hoa Thiên Ngộ rất không kiên nhẫn, khi những nam nhân kia nhìn về phía nàng, trong mắt họ đều ẩn chứa những cảm xúc mơ hồ, nàng biết đó là cái gì, đó là si mê và chiếm hữu.

Ánh mắt ấy tựa như đang chiêm ngưỡng một món đồ tinh xảo tuyệt mỹ, khiến người ta không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Nàng tùy ý đuổi khéo những kẻ đến ve vãn, rồi bước ra ngoài hàng lều để hít thở không khí.

Vào ban đêm, ánh trăng chiếu rọi trên sa mạc, trắng xóa một vùng, tựa như lớp cát bạc phủ đầy mặt đất, lấp lánh ánh sáng mờ ảo dưới màn đêm u ám.

Mấy năm nay ở Tây Vực, nàng luôn thích đứng giữa khoảng không rộng lớn, lặng ngắm sa mạc dưới bầu trời đầy sao.

Ngắm nhìn quá lâu, đôi khi nàng bỗng chốc rơi vào một thoáng xuất thần, cho rằng tất cả những gì nàng trải qua chỉ là một giấc mơ, hoặc là, nàng không tồn tại trong một thời gian và không gian khác.

Nàng nhìn chăm chú vào sa mạc mênh mông vài lần rồi xoay người, thấy trước lều đã dựng sẵn, mọi người ăn tối xong, đang ngồi vây quanh trước đống lửa nói chuyện phiếm trêu ghẹo.

Tiếng gió thổi từ sâu trong sa mạc, cuốn theo những tiếng cười cùng những lời nói đậm sắc hương ngoại vực, gió thổi đến bên tai, âm thanh đã trở nên mơ hồ.

Ánh mắt nàng dừng lại trên một bóng hình khoác nguyệt bào trắng bạc, bóng lưng ấy thẳng tắp, phong thái đoan chính, ngồi im lặng, xung quanh như tỏa ra một khí chất thoát tục.

Hoa Thiên Ngộ hơi híp mắt lại, nàng nhớ tới khi hòa thượng đó nhìn nàng, đáy mắt người ấy thanh khiết, cái nhìn sáng rõ, ngoài sự từ bi của nhà Phật, chẳng chứa gì khác, như thể trong mắt hắn, nàng và mọi thứ trên đời không hề khác biệt.

Đó là điều tự nhiên, đối với người xuất gia mà nói sắc đẹp và xương cốt rồi cuối cùng cũng hóa thành cát bụi.

Pháp Hiển ngồi bên đống lửa ngoài lều, chăm chú đọc sách kinh, liên tiếp mấy ngày đều như thế, khi có mấy người lại gần, hắn mới buông sách kinh xuống, kiên nhẫn giải đáp cho họ.

Hoa Thiên Ngộ chờ đến khi những thương nhân tìm đến cầu pháp hỏi Phật rời đi, nàng bước đến nơi ánh lửa chập chờn soi rọi, khẽ cười, nhẹ giọng gọi: “Pháp sư.”

Pháp Hiển từ từ ngẩng đầu, ánh lửa chiếu rọi con ngươi hắn, toát lên vẻ ôn hòa nhưng lại xuyên thấu, không hề vướng chút khói lửa nào.

Hắn nhìn lại, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, trong mắt cũng ẩn chứ ý cười, khiến người khác cảm thấy thân thiết.

Hắn nhẹ giọng nói: “Thí chủ.”

Hoa Thiên Ngộ hất cằm lên, nói một cách đương nhiên: “Rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nên tìm pháp sư nói chuyện một lát, không quấy rầy pháp sư chứ?”

Mặc dù câu nói mang tính chất câu hỏi, nhưng không hề có ý muốn xin phép đối phương đồng ý, điều này có thể nhận thấy từ việc nàng trực tiếp ngồi xuống.

Pháp Hiển buông sách kinh trong tay xuống nói: “Tất nhiên là không rồi.”

Hoa Thiên Ngộ hài lòng cười cười, nàng tiến lại gần, nhìn lướt qua sách kinh trải ra trên đùi Pháp Hiển, hỏi: “Pháp sư đang xem cái gì vậy?”

“《Kinh Kim Cương》.”

Nàng vô thức hỏi: “Có đẹp không?”

Pháp Hiển ngẩn ra, sau đó trong mắt toát ra ý cười.

Kinh Phật không phải dùng đẹp hay không đẹp để luận định, mà cốt ở chỗ thâu đạt nghĩa lý tinh hoa trong kinh, khiến người suy ngẫm thâm sâu, thoát khỏi khổ ách.

Hắn nói: “Kinh Kim Cương là kinh điển cốt lõi của Phật giáo Đại Thừa, đáng để nghiên cứu nhiều lần.”

Hoa Thiên Ngộ nhìn vào những trang giấy được mở ra, trên đó đầy những chữ Phạn dày đặc, nàng nhíu mày, nhìn mà choáng hết cả đầu.

Nàng vươn ngón tay ra, chie vào kinh văn, tò mò nói: “Trên đó đang nói về cái gì vậy?”

Nàng nhìn về phía Pháp Hiển, yêu cầu: “Pháp sư đọc cho ta một lần đi?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc