Lục lọi trong mớ kí ức của tôi, tôi nhớ lại những gì Myungshin, người yêu của tôi, đã nói. Công ty giải trí mà cậu ta muốn gia nhập nhất. À, là nó sao. Thì ra đây chính là nơi đó. Nhớ lại cái thời mà tôi còn chẳng nhớ nổi tên của một công ty, không hiểu sao tôi lại thấy buồn cười. Thời gian qua tôi đã quên mất. Thậm chí cả việc người yêu cũ đã phản bội tôi. Chậm rãi đẩy xe chở hàng vào thang máy và nhìn số tầng từ từ thay đổi. Hai cô gái mà tôi đi cùng rất phấn khích và tiếp tục trò chuyện cho đến khi tôi lên đến nơi.
"... tim tớ đập nhanh muốn chết luôn. Xem này, giám đốc Yoon đã bắt được bộ phận marketing mắc phải lỗi sai đấy."
"Thật á, sao ngài ấy biết được?"
"Ai mà biết. Dù sao thì, cậu cũng biết mà. Giám đốc Yoon khi cười luôn khiến người ta phải rùng mình."
"Phải đó. Khi giám đốc Yoon trở về từ nước ngoài 2 tháng trước, tớ tưởng mọi người sẽ có thể thấy dễ thở vì nụ cười đó chứ, hình như không chỉ có một hay hai người gì đó bị đuổi việc thôi đâu đúng không?"
Có lẽ do thật sự thấy sợ nên cô gái co rúm vai lại.
"Ngài ấy vẫn còn trẻ và chỉ mới ở chi nhánh nước ngoài được 4 năm thôi, nên tớ cứ tưởng ngài ấy phải là kiểu người tự do phóng khoáng lắm, ai ngờ..."
Ting~ Âm thanh vang lên và tôi cuối cùng cũng có thể ra ngoài, tiếng nói chuyện của các cô gái cũng nhỏ lại. Cửa vừa mở tôi đã nhanh chân đẩy xe ra, trong đầu chỉ tràn ngập mong muốn giao hàng xong thật nhanh và rời đi. Nhưng bởi vì chiếc mũ tôi đang đội, tôi không thể nhìn thấy được mặt của người mới vừa đi vào thang máy cùng lúc tôi bước ra. Tôi quay đầu lại vì giọng nói. 5 năm rồi, nhưng tôi vẫn nhận ra được.
"Nhanh chân lên! Sao ông rề thế hả? Tôi sắp trễ giờ chụp hình rồi đây này!"
Khi tôi quay người lại về phía phát ra giọng nói khó chịu kia, một cậu thanh niên đứng khoanh tay trong thang máy đang nhìn chòng chọc vào ai đó vội vã chạy dọc theo hành lang. Tóc được chải chuốt, mặc quần áo hàng hiệu, thân hình có cơ bắp vừa phải. 5 năm trước đã cuỗm hết tiền của tôi.
"Hộc, hộc... Có, có phải là cái này không?"
Một người đàn ông trong độ tuổi 40 nhảy vào và giơ một chai nước trong tay lên. Chắc vì mới vừa lấy nó ra khỏi máy bán hàng tự động xong nên trên vỏ ngoài vẫn còn đọng lại mấy giọt nước. Nhưng nước uống mà người đàn ông gấp gáp đem đến dường như đã vô dụng rồi.
"Không phải."
Theo sau lời nói lạnh nhạt đó là tiếng chửi rủa.
"Lão già ngu xuẩn này, không biết tôi thích cái gì à?"
Có một sự bối rối xuất hiện trên khuôn mặt ông chú, nhưng những người khác thì không. Chẳng ai thèm quan tâm đến việc Myungshin đối xử thô lỗ với một người đàn ông lớn tuổi hơn cả mình, như thể đã quá quen với việc này rồi. Ngược lại, chỉ có một mình tôi đứng sững lại và xem đó là một điều lạ thường.
"Cho ông 5 phút. Nếu vẫn không đem được loại tôi muốn uống đến thì chờ bị đuổi việc đi. Hiểu chưa?"
Cửa thang máy đóng lại cùng với lời hăm dọa đầy tức giận. Tầm mắt cậu ta lướt nhẹ về phía tôi trước khi cửa đóng. Dù chỉ trong tích tắc, tôi đã chạm mắt với cậu ta. Nhưng cậu ta đã nhanh chóng quay sang nói chuyện với người đàn ông bên cạnh. Tôi có thể nghe thấy tiếng thang máy di chuyển cùng với cánh cửa đã khép lại, nhưng tôi vẫn đứng lại đó nhìn một lúc.Không có cảm giác gì đặc biệt.
Không có một chút giận dữ hay buồn bã nào khi cậu ta không để ý thấy tôi. Có lẽ là vì không còn cảm xúc nào nữa. Sự phản bội của cậu ta giờ cũng chỉ còn lại là một mảnh kí ức trong quá khứ. Đối với tôi ở hiện tại là vậy.
"Vì học phí của bọn nhỏ, vì học phí của bọn nhỏ..."
Quay đầu về phía phát ra âm thanh, ông chú với chai nước trên tay lẩm bẩm trong miệng như thể ông ta đang cảm thấy phẫn uất đến tột độ. Sau đó ông chỉ thở dài rồi quay người lại bắt đầu chạy. Cùng lúc với ông ta, tôi cũng chỉn chu lại và quay về với công việc của mình. Tôi đã không nghĩ về những kí ức trong quá khứ mà tôi gặp lại này nữa cho đến khi tôi trở về thang máy sau khi giao đơn hàng. Nhưng người đi thang máy cùng tôi lại gợi nhắc tôi về Myungshin một lần nữa. Là một người đàn ông ôm đủ loại đồ uống trong ngực. Chắc vì không biết Myungshin thích uống loại nào nên ông ta cứ mua hết từ máy bán hàng tự động. Lạ thay, trong lòng lại nở một nụ cười chua xót.
Trước kia, Myungshin rất ít nói, nhưng lại kể lể rất nhiều về bản thân khi uống say. Hầu hết đều kể về lúc còn bị bắt nạt trên trường, cậu ta thừa nhận rất ghét mỗi ngày đều phải làm cái việc đi mua nước uống lặt vặt này. Vì máy bán hàng tự động cách xa khu lớp học nên rất khó để có thể đi qua đi lại chỉ trong giờ giải lao ngắn ngủi. Nhưng tất cả đều vô dụng. Cậu ta kể lúc đó đã phải chạy đi chạy về nhiều lần thế nào cho dù cậu không muốn, và cuối cùng là phải dốc hết đồ uống có trong máy bán hàng tự động ra. Tiền tiêu vặt nhận được ở nhà lần nào cũng đều là để trả cho tiền đồ uống. Cậu ta không thể thích ứng nổi với việc bị bắt nạt nữa nên đã bỏ nhà ra đi, nhưng mãi vẫn không thể dứt ra khỏi cái quá khứ u ám đó. Nhưng, giờ đây, khi đã nắm được quyền lực trong tay, cậu ta lại hành động y hệt như những gì mấy tên bắt nạt đó đã làm.
Cạch.
Một chai soda rơi xuống sàn từ trên tay người đàn ông. Tôi cúi xuống nhặt nó lên và chìa nó ra cho ông chú đó. Nhưng ông ta còn đang bận ôm một đống đồ uống nên không biết làm sao để lấy chai nước tôi đưa tới.
"Xin lỗi nhưng mà, cậu có thể đặt nó lên trên đống này được không?"
Ngay lúc ông chú khẽ cúi người xuống để nhờ vả, thì một chai nước khác lại 'cạch' rơi xuống. Ông hoảng loạn 'Aigu' một tiếng, tôi lại thay ông ta nhặt chai thứ hai lên.
"Tôi sẽ cầm hộ."
"Cảm ơn cậu."
Sau khi chào hỏi, ông ta cười khổ vì biết tôi là nhân viên chuyển phát nhanh lúc nãy đã chứng kiến toàn bộ sự việc.
"Thật là. Trông tôi buồn cười lắm đúng không? Tôi cũng không còn cách nào khác, vì phải trang trải cho cuộc sống của mình mà. Đây là nơi duy nhất nhận tôi vào làm sau khi tôi hủy cả công ty của mình, bây giờ tôi có thể có việc làm dù không có tiếng nói gì cũng đã tốt lắm rồi..."
Ông ta đột nhiên hạ thấp giọng như vừa mới chợt nhớ ra đang kể chuyện bản thân mình cho một người lạ mới gặp lần đầu.
"À, để phòng hờ, cậu đừng nên đăng sự việc vừa rồi cậu thấy của Song Yoohan lên mạng nhé."
"Song Yoohan là ai?"
Hở? Ông ta mở to mắt nhìn.
"Cậu không biết Song Yoohan? Là cái kẻ chết tiệt bắt tôi mua đống này... Khụ khụ, là người nổi tiếng."
Người nổi tiếng. Vậy là cậu ta đã trở thành người nổi tiếng đúng như những gì cậu ta mong muốn. Thay đổi tên, thay đổi mặt, bỏ đi hình tượng yếu đuối của mình. Nếu không chú ý kĩ thì đã không nhận ra được rồi.
"Mặc dù không đóng vai chính nhưng tôi thấy gần đây cậu ta cũng khá là nổi mà. Chúng tôi còn đóng nhiều quảng cáo lắm. Còn tham gia một show giải trí cuối tuần vào 2 tháng trước nữa..."
"..."
"..."
"..."
"Chờ đã, xin lỗi."
Ông ta đột nhiên ngắt lời và nhìn chằm chằm vào tôi. Khi tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu với ánh mắt đó, ông ta bỗng dưng đưa ra một yêu cầu lạ lùng.
"Cậu có thể tháo mũ ra được không?"
"Tôi không thích."
Tôi từ chối, ngay lập tức xuất hiện một tia lúng túng trong mắt ông ta.
"Không, tôi không có ý gì lạ đâu, chỉ là ánh mắt của cậu rất đẹp. Tôi chỉ muốn nhìn rõ mặt cậu hơn chút thôi..."
Ting~
Chỉ đến khi nghe thấy tiếng thang máy đến nơi, tôi mới nhớ ra tôi đã không ấn nút chọn tầng 1 mà tôi muốn xuống. Drrr~ Nhìn cửa đang mở, tôi bỏ hai chai soda lên tay ông chú vẫn còn đang hỏi gì đó.
"Cậu bao nhiêu tuổi? Tôi có giống người xấu thế đâu..."
"5 phút."
Tôi chỉ về phía hầm đỗ xe bên ngoài thang máy.
"Tôi nghĩ là đã quá giờ rồi."
Khi được nhắc về Myungshin, giờ đã đổi tên thành Song Yoohan, ông chú mới giật mình vội vàng chạy ra khỏi thang máy. Nhưng vẫn không quên lớn tiếng nói với tôi.
"Đợi tôi một chút! Đừng đi đâu hết, nhớ đợi tôi!"
Ông chú biến mất trong bãi đỗ xe với một cú nhảy liều lĩnh như thể lại sắp làm rơi chai nước lần nữa. Tôi vốn định bấm nút thang máy để đi lên. Tôi thậm chí còn không tò mò vì sao ông ta lại bảo tôi đứng chờ, và tôi cũng chẳng ngạc nhiên khi Myungshin, người tôi gặp lại sau vài năm, không nhận ra tôi bởi vì cậu ta bây giờ đã là người nổi tiếng. Ngược lại, tôi chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng trở về trung tâm phân phối để hoàn thành việc phân loại cho ca đêm.