Payback-Trả thù

Chương 7

Trước Sau

break

Tuy nhiên, cửa cầu thang khẩn cấp cách thang máy một chút đột nhiên mở ra, và vì ai đó bước ra khỏi đó nên tôi không thể làm được. Lần thứ hai tôi nhìn thấy Myungshin, cậu ta đi vào bãi đỗ xe khi đang trò chuyện với một người đàn ông tầm 30 tuổi mặc âu phục, đi về hướng ngược lại với ông chú đang ôm đồ uống mà chạy kia. Buồn cười ở đây là, trước khi đi, cậu ta đã liếc về hướng đó một cái. Tuy có hơi khó nhìn vì bị che chắn bởi xe ô tô và cột chống, nhưng cậu ta chắc hẳn đã nhìn thấy ông chú chạy về hướng đó, nên mới chọn đi về phía ngược lại. Phì, cậu ta cười nhạt rồi tiếp tục nói chuyện.

Tiếng cười nhạt đó làm tôi tự động di chuyển theo mà không nhận ra. Chỉ là có một chút tò mò. Một chút tò mò muốn xác định cậu ta có thực sự đã biến thành một người hoàn toàn khác. Tôi chưa từng có hứng thú về ai hay thứ gì, tôi đoán tôi chỉ di chuyển vì một chút tò mò về cái người đã lâu tôi không gặp này mà thôi. Không, tôi vốn đã cứ thế lờ đi sự thật mà đi tiếp. Nếu vậy thì tôi đã có thể trở về với cuộc sống thường nhật và tiếp tục sống tốt. Nhưng lại không biết chút tò mò nhỏ nhoi này lại làm đảo lộn cả cuộc đời tôi như thế nào.

Kít.

Tiếng bánh xe lăn trên đất vang vọng trong không gian. Tôi cất gọn nó bên cạnh thang máy và lặng lẽ đi về hướng Myungshin biến mất. Cậu ta biến mất sau một cái cột ở cuối bãi đỗ xe rộng lớn với người đàn ông mặc âu phục. Với bức tường nhô ra của thang máy, tôi chậm rãi bước về phía ngược lại với ông chú cầm đồ uống đã khuất dạng hoàn toàn.

Tôi không mong đợi gì cả, chỉ là hiếu kỳ mà thôi. Tôi chỉ muốn thử xác định lại một chút bởi vì tôi hơi bất ngờ với cái cười nhạt của cậu ta lúc nãy. Tôi tự hỏi đó có còn là Myungshin mà tôi biết không. Tất nhiên tôi biết. Có thể cậu ta của quá khứ chỉ là tôi tự ảo tưởng ra mà nhầm lẫn, hoặc cũng có thể đến chính cậu ta còn không biết đâu mới là bản chất thật của mình. Dù sao đi nữa, cậu ta đã phản bội tôi 5 năm trước.

"Vậy à, anh đã thử tìm hiểu chưa?"

Nghe thấy một câu hỏi tôi không thể hiểu, tôi dừng bước và trốn đằng sau một cái xe van cao. Ngay sau giọng nói của Myungshin là giọng của gã mặc âu phục. Tôi cảm nhận được sự khó xử trong đó.

"Tôi không rõ cụ thể lắm. Chỉ mới hỏi trưởng phòng Park, thư ký của giám đốc Yoon một chút thôi. Nhưng anh ta không chịu nói gì về việc của giám đốc Yoon hết."

"Nói tóm lại, giám đốc Yoon rõ ràng là đang tìm một ai đó ngay khi vừa mới về Hàn Quốc, đúng không?"

"Ừ, đúng là vậy nhưng mà..."

"Vậy người đó là ai? Tôi phải tiếp cận giám đốc Yoon bằng mọi cách để giành lấy vai chính cho bộ drama sẽ bắt đầu vào năm sau. Nếu thành công, tôi sẽ chia cho anh một phần lợi. Anh biết đấy, tôi là người rất trọng lời hứa mà."

Vì không nghe thấy câu trả lời nên tôi nghĩ chắc người đàn ông mặc âu phục đã ra dấu là hiểu rồi.

"Hình như là người đã gặp vào 5 năm trước. Tôi có lén xem bản ghi chú mà trưởng phòng Park viết, tên là..."

"Tên là?"

"..."

"Tên là gì?"

"Là Jihwaja."

Đột nhiên im lặng. Giây phút đó tôi cũng đã nghi ngờ tai mình trong thoáng chốc. Tôi tự hỏi là mình đã nghe đúng tên hay chưa. Bố mẹ nào đã đặt cái tên này cho con của họ chắc tính cách phải lạc quan lắm mới quẫn trí như vậy, tôi đang suy nghĩ vẩn vơ thì nghe thấy giọng nói như không thể tin được của Myungshin.

"Ji... hwaja?"

"Ừ, trưởng phòng Park vẫn chưa thể tìm ra người đó, nên anh ta cứ hay chửi thầm cái tên Jihwaja này lắm. Người đó còn có biệt danh nữa."

"Biệt danh là gì?"

"Thỏ."

"..."

"Tên là Jihwaja, nhưng chắc là có khuôn mặt rất dễ thương."

"Giám đốc Yoon thích loại hình dễ thương này sao?"

Ngay khi Myungshin hỏi thầm thì đã nghe được tiếng đối phương phản bác.

"Hình như không phải đâu."

"Sao lại không, nghe nói là muốn tìm một người mới chỉ gặp lần đầu 5 năm trước mà. Có khi là yêu từ cái nhìn đầu tiên đấy chứ?"

"Lúc đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng đó là giám đốc Yoon."

"..."

Myungshin ngay lập tức chấp nhận sự thật là cái từ 'Giám đốc Yoon' đó bao hàm toàn bộ lí do, nên không có câu trả lời nào cả.

"Ngược lại, tìm cách trả thù vì 5 năm trước thì đúng hơn."

"Đúng đúng."

"Vả lại, tôi nghe từ mấy nữ nhân viên ở phòng thư ký giám đốc kể là, giám đốc Yoon đã cười khi đưa ra mệnh lệnh. Cười đến mức nhìn ra được cả lúm đồng tiền."

"... có khi là kẻ thù thật."

Nếu cười tươi đến mức có lúm đồng tiền thì có nghĩa là gặp kẻ thù? Tôi tự hỏi liệu tôi có đang nghe nhầm điều gì trong cuộc hội thoại này hay không, khi mà tôi không thể hiểu nổi bằng lý lẽ bình thường được.

"Dù sao thì cứ báo tôi biết nếu tìm hiểu thêm được gì đi. Ai biết được? Lỡ như giám đốc Yoon thật sự đang tìm mối tình đầu của ngài ấy... chưa thể kết luận ngay được."

"Tôi chắc chắn đó là kẻ thù. Nhưng cứ để điều tra thêm, tôi sẽ báo cậu ngay khi biết thêm gì đó. Tối cậu có quay lại đây nữa không? Nhưng không phải đã trễ rồi sao?"

Khi được hỏi bằng giọng gấp gáp, Myungshin lại trả lời với tư thái thản nhiên.

"A, trễ thật. Nhưng mà nếu muốn đuổi việc quản lý của tôi thì phải đến trễ thôi."

"Quản lý? À, là giám đốc Choi đã tự hủy công ty giải trí đó rồi vào đây."

"Giám đốc cái gì chứ."

Myungshin khịt mũi khinh thường, đối phương nói lại bằng giọng điệu cười nhạo.

"Dù sao người ta cũng từng là giám đốc một công ty đấy. Nể mặt chút đi."

"Nhờ có tôi mà ông ta mới duy trì được đến tận đây chứ đâu. Ngược lại, xem thử tôi xui xẻo cỡ nào khi ở dưới trướng của ông ta đi? Ngày nào cũng lảm nhảm rằng tôi không thể lấy được vai chính là do tôi thiếu kỹ năng diễn xuất chứ không phải do tôi không có nhà tài trợ thích hợp. Thế tất cả những kẻ có vai diễn tốt thì đều là nhờ vào kỹ năng diễn xuất à? Chẳng trách sao gã thần kinh đó lại sống thất bại như vậy."

Giọng điệu mỉa mai một người lại có thể vang lên một cách nhẹ nhàng đến thế. Đến mức có thể biết được tần suất xuất hiện của nó từ miệng cậu ta thường xuyên đến cỡ nào. Cho dù bây giờ ông chú soda có cầm nước chạy đến thì kết quả cũng đã rõ ràng. Tôi nghĩ là tôi không cần phải nghe thêm gì nữa. Cuộc nói chuyện của hai kẻ đó trái lại chỉ làm tôi phát bực đến mức tôi tự hỏi rốt cuộc ban đầu mình muốn xác nhận cái gì.

Vì thế, tôi quay người lại và cố trở về với cuộc sống thường ngày của mình. Nhưng cuộc đối thoại vẫn còn tiếp diễn đã níu chân tôi lại. Hình như là gã mặc âu phục đã hỏi. Nếu về trễ thì phải lái xe nhiều đấy, lỡ gặp tai nạn thì sao, cậu không sợ à. Và Myungshin đáp lại. Bằng một giọng điệu như thể đang khoe khoang điều gì đó đáng tự hào lắm.

"Sợ á? Tôi còn từng suýt bị dao đâm đến chết đây, nhưng tôi có sợ đâu."

... Bị dao đâm?

Có lẽ là do những gì xảy ra 5 năm trước đã chiếm cứ lấy tâm trí tôi, nên tôi mải lắng nghe mà không nhận ra. Tuy nhiên, khi được gã đàn ông mặc âu phục hỏi 'Thật đấy à?', câu trả lời của Myungshin nghe thật kỳ lạ.

"Ừ, khoảng 5 năm trước. Tôi sẽ kể sau. Giờ tôi phải đi rồi."

Tôi nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng trò chuyện nhỏ dần sau cây cột.

Cộc, cộc, cộc.

Dấu chân bước sàn sạt trên mặt đất, không hiểu sao tôi lại thấy thật khó chịu, nên chẳng còn gì lọt vào tai tôi được nữa. Những gì Myungshin nói có thể chẳng là gì cả. Có thể cậu ta chỉ đang nói về một chuyện hoàn toàn không liên quan nào khác mà thôi. Dù trong đầu tôi có nghĩ thế nào, cảm giác hỗn loạn vẫn lan ra như có một làn sương mù ẩn sâu bên trong vậy.

Sau một lát, tôi đi ra từ sau xe van và trở về chỗ thang máy. Một tiếng gầm rú xen lẫn bực bội vọng ra từ đâu đó lờ mờ như tiếng rì rầm, ngay sau đó có ai đang vội vã chạy về phía tôi. Ông chú với quần áo ướt đẫm mồ hôi, hệt như chai nước mà ông ta đang cầm, thở hồng hộc nhìn tôi và đưa danh thiếp của ông ra.

"Xin lỗi. Bây giờ tôi phải đi gấp. Đây là danh thiếp của tôi, nếu cậu có thời gian..."

"Tối nay tôi có thời gian."

Có lẽ là không thể tin được tôi sẽ nhận lời của ông ấy ngay lập tức như thế, ông chỉ đứng đó chớp mắt ngay cả đang trong tình thế gấp rút.

"À, vậy thì được..."

"Tôi sẽ đi hướng này. Thời gian dù là sáng sớm cũng không sao đâu ạ. Mấy giờ ông tan làm?"

Ông chú hỏi lại 'Cậu nói thật chứ?' cho chắc, nhưng ngay sau đó biểu tình lập tức thay đổi khi nghe thấy một tiếng ồn lớn phát ra từ đâu đó. Sau đó ông quay người lại, thở gấp và chạy lại về phía mà lúc đầu ông chạy tới. Mặt đỏ hung và chảy đầy mồ hôi, trong đầuông ấy sẽ chỉ có học phí của mấy đứa nhỏ nhà mình. Tôi bỏ tấm danh thiếp ẩm ướt vào túi áo rồi đứng đợi thang máy. Bây giờ trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ. Phải kiểm tra lại một thứ. Một thứ gì đó khó chịu khiến tôi cảm thấy thật ghê tởm.

 

 

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc