Ngủ một đêm 20,000 won với một tên đàn ông để lại hậu quả lớn hơn tôi nghĩ nhiều. Nhớ lại suốt cả một tuần dài đó tôi đã phải ăn đắng như thế nào. Và nhờ chỗ máu dính trên bộ đồ thỏ hôm đó (chắc là máu của mấy gã côn đồ), nó đã bị bỏ đi vào hôm sau và tôi không còn phải mặc mấy bộ đồ thỏ kiểu như thế nữa. Thay vào đó, tôi tìm được một công việc làm thêm ở khu công trình sửa đường, và cuộc sống của tôi lại bắt đầu với chuỗi ngày làm việc kiếm tiền quần quật như chó một lần nữa. Mỗi ngày đều phải chịu đựng dường như chẳng dễ dàng chút nào. Bây giờ nhớ lại, tôi nghĩ đó là khoảng thời gian tôi nghiến răng cam chịu một cái gì đó lâu nhất trong cả đời này.
4 năm 6 tháng như thế. Tổng toàn bộ số nợ 153,277,360 won (xấp xỉ 7 tỷ VND) đều đã được tôi trả sạch vào năm 26 tuổi. Trong khi số vốn còn chưa đến 20 triệu won. Khi tôi đến gặp ông chủ lần cuối để trả nợ, lão ta nở một nụ cười méo mó và tán dương tôi, nói rằng công việc của lão sẽ suôn sẻ hơn biết bao nếu có một kẻ như tôi làm việc. Lão cười toe toét và nói.
"Nếu lại cần tiền thì cứ đến gặp tôi nhé."
Tôi không trả lời lão, nhưng lão ta đột nhiên gọi tôi lại như thể vừa mới nhớ ra việc gì đó.
"Nhân tiện, cậu có đi mượn tiền ở chỗ nào khác ngoài tôi không?"
"Không ạ."
"Không à? Hừm, tôi nghĩ là có ai đang cố tìm cậu đấy. Khi cậu bắt đầu trả nợ, tôi đã nhận được một cuộc gọi từ trung tâm việc làm tôi giới thiệu cho cậu. Hay là cậu đụng phải phiền phức gì trong lúc đi làm?"
Khi tôi bắt đầu trả nợ, là 5 năm trước. Có thể xảy ra chuyện gì phiền phức được? Manh mối duy nhất mà ông chủ đưa tôi là bộ đồ thú bông và phát tờ rơi.
"Không có ạ."
Lão nghiêng đầu 'Hừm' một tiếng rồi phun ra một cách cộc cằn.
"Tôi thấy tìm kiếm có vẻ thúc bách gớm lắm nên đã nói là không biết cậu trước rồi."
Lão ta nhìn chằm chằm tôi như thể muốn được tôi cảm ơn, nhưng tôi đã xong xuôi mọi việc cần làm nên liền quay người rời đi. Và lão bỗng gọi tôi lại. Bằng một giọng nghiêm túc.
"Này, sao cậu không về dưới trướng tôi làm tiếp đi?"
"Không thích."
"... Vậy là cậu đã thực sự thay đổi."
Sau đó, lão cứ luôn miệng hỏi 'Tính hoàn lương đấy hả?' nhưng tôi trực tiếp ra về vì không có thời gian. Thời gian của tôi là để giao hàng. Nếu không bắt đầu chạy từ bây giờ thì sẽ không kịp hoàn thành phần giao hàng ngày hôm nay mất.
Hôm nay dường như là một ngày may mắn. Hoặc chỉ là do tôi vừa mới trả hết nợ nên mới cảm thấy thế, nhưng tôi đã hoàn thành hết phần công việc của ngày hôm nay sớm hơn so với mọi khi. Có nhiều khách hàng vắng nhà, nên tôi chỉ cần gọi điện nhắn họ là không có chỗ nào để gửi nhờ hàng, và cũng không có nhà nào khác bắt tôi phải vác hàng nặng leo lên quá 3 tầng lầu cả. Tôi cảm thấy mình thật may mắn. Nhưng tôi đoán vận may của tôi chỉ đến thế thôi.
Ngay lúc tôi vừa bước lên xe tải sau khi hoàn thành công việc, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ chú xưởng trưởng.
"Này, người giao hàng tới xx gặp chút chuyện rồi. Xe bị hỏng, cháu đi giao hàng giúp nó nhé!"
Cuộc gọi bị ngắt kết nối với một tiếng ồn lớn, chắc là chú ấy đã bắt đầu tới đó hỗ trợ rồi. Nếu là xx, thì nó nằm ở giữa một nơi tập trung nhiều cơ quan, văn phòng. Vì phải giao hàng trước giờ tan làm nên thời gian rất gấp rút. Nhìn đồng hồ, đã 5h30. Giờ có biến cái xe tải thành cái máy bay cũng chả kịp nổi, tôi nghĩ trong khi khởi động xe.
Nơi cuối cùng tôi vã mồ hôi chạy đến là một tòa nhà bảy tầng tọa lạc trên một vị trí đắc địa, nằm trong những nơi nổi tiếng về giá đất cao ngất ngưởng. Tôi không được phân công ở khu vực này, đây là lần đầu tiên tôi tới đây, nhưng có rất nhiều đơn hàng đặc biệt ở nơi mà cả tòa nhà trông như một công ty độc lập này. Người phụ trách giao đơn hàng bị hỏng xe nói là đi từ từ cũng được vì ở đây có khá nhiều người ở lại cho đến tận khuya, và hình như đúng là vậy thật. Dù bây giờ đã hơn 7 giờ tối, nhưng trước tòa nhà vẫn còn rất nhiều người, người ra vào cũng khá đông.
Đây là nơi nào? Vấn đề là, những người đứng trước tòa nhà này hình như đều là phụ nữ, nữ sinh trung học và cao trung. Tôi lấy bưu phẩm ra khỏi xe tải và chuyển lên xe đẩy, bấm chuông ở lối vào của tòa nhà. Bên trong cửa kính đang đóng chặt, nhân viên bảo vệ nhìn thấy tôi và mở cửa ra ngay lập tức. Sau đó, tôi nhìn thấy những nữ sinh đứng ở bên ngoài cố rướn người lên nhìn vào bên trong cánh cửa đang mở. Ngay lập tức, những âm thanh 'Kyaaa~' vang lên lan rộng ra giữa các nữ sinh khi họ vừa mới nhìn thấy được người bên trong. Tuy nhiên, không biết đây có phải là hiện tượng bình thường không, khi mà cả nhân viên bảo vệ lẫn người đi quanh trong sảnh đều không có vẻ gì là bận tâm cho lắm. Mãi cho đến khi nhận được sự cho phép của nhân viên bảo vệ và đẩy xe chở hàng vào thì tôi mới biết được nơi này làm về cái gì.
"Không biết ba mẹ chúng nó có biết gì về việc con họ chỉ muốn nhìn thấy mặt của thần tượng không."
Nghe thấy lời càu nhàu của ông ta, tôi chuyển mắt nhìn sang bảng hướng dẫn từng tầng trên bức tường phía sau lưng. Dòng đầu tiên đập vào mắt tôi là tên của công ty.
[DREAM ENTERTAINMENT]