Hình như Phương Trì Hạ cũng không cảm thấy, an tĩnh ngủ say như cũ, hô hấp nhẹ nhàng, nhàn nhạt thổi lên, vị trí vừa vặn nhắm ngay phần bụng anh.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc đẩy đẩy cô.
Động tác anh rất nhẹ, đại khái Phương Trì Hạ không cảm thấy, vẫn còn ngủ say như cũ.
Lạc Dịch Bắc có chút bực bội lôi kéo quần áo của mình, sửa mặt cô ngay ngắn chút.
Nhiệt độ trên xe có chút mát mẻ, Phương Trì Hạ giống như đang lạnh, cách không đầy một lát, đầu lại di chuyển qua.
Lạc Dịch Bắc cũng không phải chán ghét động tác này cùa cô, chỉ là cô lại ngủ, anh lại tỉnh, loại tư vị tra tấn mãn tính này, có chút không dễ chịu.
Mày nhíu lại nhăn, đóng cửa sổ xe và cửa sổ trời lại, anh lấy khăn quàng cổ ra bao bọc lấy cổ cô.
Kỳ thật động tác của anh làm rất nhẹ, thế nhưng không biết làm sao Phương Trì Hạ lại tỉnh.
Mở mắt ra đầu tiên là nhìn thấy mình vùi mặt vào chỗ đó trên người anh, sắc mặt cô rất xấu hổ, thậm chí khuôn mặt có chút đỏ lên.
Thế nhưng, trong xe quá mờ, rất khó để nhìn ra.
Nhắm mắt lại, thân thể điềm nhiên như không có việc gì chuyển qua, cô giả bộ như chưa xảy ra chuyện gì cả, tiếp tục ngủ.
Căn bản là Lạc Dịch Bắc không biết cô tỉnh, giúp cô sửa sang lại áo khoác lên người, mình thì dựa vào bên cạnh nghỉ ngơi.
Lúc này đã hai ba giờ, bên ngoài đường cái, một chiếc xe cũng không có.
Vùng nɠɵạı ô ban đêm rất an tĩnh, tĩnh đến nỗi chỉ nghe âm thanh nước chảy róc rách xung quanh.
Hai người cứ như vậy gắn bó tựa vào nhau ngủ một đêm, sáng ngày thứ hai lúc hơn tám giờ, nhân viên cứu viện mới chạy đến.
Hai người còn có rất nhiều thứ đặt ở khách sạn, và ở nhà của Tô Nhiễm.
Lạc Dịch Bắc trở về đổi chiếc xe, lập tức lái xe chuẩn bị đến khách sạn.
Lúc gần đi anh nghĩ có nên mang Phương Trì Hạ qua theo hay không, nhưng nhìn bộ dáng cô tối qua ngủ không ngon, đành bỏ ý niệm này trong đầu đi.
Phương Trì Hạ trở lại khách sạn liền trực tiếp trở về phòng bồi bổ giấc ngủ, thậm chí ngay cả Lạc Dịch Bắc đi cũng không biết, càng đừng đề cập tới anh đến chỗ nào.
Thời điểm Lạc Dịch Bắc lái xe trở lại khách sạn, Tô Thiên và Tô Nhiễm cũng còn ở đó.
Mấy ngày nay không biết có phải Tô Nhiễm bị Tô Thiên dạy dỗ hay không, lúc thấy được Lạc Dịch Bắc lần nữa, bỗng nhiên biểu hiện như giữa hai người chưa xảy ra chuyện gì, thậm chí chuyện của anh và Phương Trì Hạ, cũng không nói.
Lúc Lạc Dịch Bắc gặp cô ta lần nữa đã gặp, có chút ngoài ý muốn.
"Dịch Bắc, buổi tối nhà của em có một công ty mới thành lập nên tổ chức tiệc chúc mừng, anh cùng đi nhé?". Thấy anh đang thu xếp đồ đạc, cô ta điềm nhiên như không có việc gì hỏi.
"Đúng vậy, phải cùng đi!". Ông nội Tô đi theo phụ họa.
Kỳ thật Lạc Dịch Bắc không có thành kiến gì với Tô Thiên, nhiều năm thế giao, cho dù anh có thói quen làm theo ý mình, nhưng vẫn phải để lại mặt mũi cho Lạc n Kỳ.
Hơn nữa, kỳ thật người ta cũng không làm chuyện gì phá hư quan hệ hai nhà.
Cho dù từ chân tâm muốn tác hợp anh và Tô Nhiễm, Lạc Dịch Bắc cũng không thể bởi vì chuyện này để cho quan hệ hợp tác kinh doanh giữa hai nhà nhiều năm như vậy lại thấy xấu hổ, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu.
"Được, buổi tối anh sẽ đi”. Anh do dự một chút, vẫn đáp ứng.
"Vậy buổi tối gặp". Cặp môi đỏ mọng của Tô Nhiễm giương nhẹ, kéo Tô Thiên đi: "Ông nội, con dẫn ông đi gần đây dạo chơi."
Lạc Dịch Bắc đơn giản xếp lại đồ vật của mình và Phương Trì Hạ, nhìn chằm chằm điện thoại, muốn gọi điện thoại cho cô nói rõ tình huống, nhưng lại sợ cô nghĩ nhiều, nâng tay chuẩn bị ấn nút gọi, cuối cùng lại rủ xuống.