Tiệc chúc mừng công ty Tô gia cử hành lúc tám giờ, địa điểm ngay ở trên bãi cỏ khách sạn Lạc Dịch Bắc đang ở.
Vừa bắt đầu an bài một nghi thức cắt băng, Tô Thiên và Tô Nhiễm nói vài lời, sau đó là một bữa tiệc.
Bối cảnh gia tộc Tô gia đã cực kỳ cường đại, quanh năm lại sinh hoạt ở nước ngoài, ở nước ngoài chỉ xã giao với những nhân vật nổi tiếng, bữa tiệc lần này mời tất cả nhân vật uy tín danh dự ở u Mỹ đi.
Từ trước tới nay Tô Thiên không coi Lạc Dịch Bắc là người ngoài, thời điểm tiệc bắt đầu, để cho anh hỗ trợ tiếp đãi, về sau lại lôi kéo anh, sau đó giới thiệu tất cả các nhân vật mình mời với anh.
Tô Nhiễm từ đầu tới cuối nhu thuận theo sát ở bên người Tô Thiên, cũng không nói nhiều, lúc cần cô ta nói chuyện, tự nhiên hào phóng chào hỏi với mọi người, tiếp đãi, lúc không cần cô ta nói chuyện, chỉ an tĩnh nghe, sắm vai một nhân vật ôn nhu tri kỷ danh viện rất khá.
Thời điểm ba người đứng chung một chỗ, nghiễm nhiên giống như một nhà ba người.
"Ông Tô, đây cháu rể ông à?". Thời điểm bữa tiệc tiến hành đến một nửa, một người bạn của Tô Thiên trêu chọc.
Tô Nhiễm ở bên cạnh bưng rượu nho khóe môi cong lên một độ cong nhẹ nhàng.
Còn trong lòng Tô Thiên nghĩ là, bây giờ không phải, sớm muộn gì cũng phải thôi.
Lạc Dịch Bắc mày nhíu lại nhăn, chỉ cảm thấy lời này như thế nào cũng không dễ nghe.
"Ngài hiểu lầm”. Anh làm việc từ trước đến nay đều chỉ chia ra hai thứ, thứ mình thích và thứ mình không thích, không thích, cũng mặc kệ đang ở đâu, đương trường liền phủ nhận.
Một câu, làm cho biểu hiện trên mặt Tô Nhiễm cứng đờ, ánh mắt cứng ngắc nhìn qua.
Tô Thiên bị làm mất mặt, nội tâm cũng có chút không thoải mái, lông mày cũng nhíu thành một đường.
Kỳ thật, đó cũng chỉ là một câu nói mà thôi, lời đó Lạc Dịch Bắc đáng ra không nên nói mới phải.
Làm cho người ta hiểu lầm cũng không phải chuyện xấu, hôm nay ở nơi như vậy, dựa vào nhân mạch Tô Thiên, làm cho người ta hiểu lầm, sẽ mang đến càng nhiều lợi ích thương nghiệp.
Lấy chỉ số thông minh của Lạc Dịch Bắc, đa͙σ lý đơn giản như vậy, Tô Nhiễm biết, chẳng lẽ anh không biết.
Thế nhưng, anh lại phủ nhận vô cùng dứt khoát.
Điều này làm cho trong nội tâm cô ta không thoải mái, ngực giống như có cái gì chặn lại, bữa tiệc sau đó, toàn bộ hành trình sắc mặt cô ta có chút xấu hổ.
đa͙σ hạnh Tô Thiên cao hơn cô ta, ngay lúc đó bị làm xấu hổ cũng chỉ trong một giây lát, sau đó lại như không có việc gì trò chuyện với Lạc Dịch Bắc.
Lời của anh nói cũng không nói sai, hiện tại xác thực anh và Tô gia không có nửa điểm quan hệ.
"Dịch Bắc, đi theo ông chơi mấy ván cờ được không? Rất lâu không chịu chơi với ông rồi, hôm nay ông nội con không ở đây, con thay ông nội con vui đùa một chút?". Lôi kéo anh đi đến một chỗ ghế dựa nghỉ ngơi ngồi xuống, để cho nhân viên phục vụ mang tới một bộ quân cờ, ông cười ha hả nói chuyện với anh.
Lạc Dịch Bắc mắt nhìn thời gian, còn sớm, cũng không cự tuyệt.
Đánh cờ là chỉ số thông minh, hai người đều là người có chỉ số thông minh vượt bậc, tổng thể hạ xuống, sàn sàn khó phân, tiêu hao thời gian hơi dài.
Tô Nhiễm ở bên cạnh bất động thanh sắc quan sát, vừa vặn nhìn thấy nhân viên phục vụ bưng rượu đi qua, từ trong đó lấy ra ba ly rượu, sau đó lại tự mình đi tới bàn ăn bưng chút đồ đến bên cạnh hai người.
"Dịch Bắc, đây là Martini anh thích”. Đặt một ly trong đó xuống bên cạnh anh, cô ta đưa một cái ly khác cho Tô Thiên.
Tô Thiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn rượu trong ly kia, cười trêu chọc: "A, còn nhớ rõ khẩu vị Dịch Bắc sao, vậy còn ông nội đâu?".
Ông ám chỉ cô ta nhớ kĩ khẩu vị Lạc Dịch Bắc, nhưng còn ông cô ta lại không nhớ rõ, thế nhưng giọng điệu kia căn bản là không có ý tứ trách cứ, chỉ là vui đùa với cô ta mà thôi.