Kỳ thật Phương Trì Hạ cũng có chút ngủ không được, chủ yếu là đề phòng anh bên cạnh có hạnh kiểm xấu.
Cũng không biết có phải tầm mắt của anh quá mức nóng rực hay không, cô dựa vào cửa sổ ngủ chưa tới hai phút, nhắm mắt lại đột nhiên mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau, nhìn nhìn con ngươi sâu u của anh đang dán lên người cô, cô có chút kinh ngạc.
"Qua đây!". Lạc Dịch Bắc ý bảo cô tới vị trí bên cạnh mình, nhắc nhở.
"Tôi thích ngồi đằng sau hơn”. Phương Trì Hạ không để ý đến anh.
"Không sao, tôi qua cũng được". Đêm nay Lạc Dịch Bắc rất dễ thương lượng, đẩy cửa xe ra xuống xe, kéo cửa xe bên cạnh cô ra liền leo lên.
Phương Trì Hạ vừa nhìn thấy anh qua, cũng không biết như thế nào, rõ ràng ánh mắt anh cũng không toát ra tín hiệu nguy hiểm, cô lại phản xạ có điều kiện tính mở cửa xe lao ra.
Có thể cô nhanh, nhưng tốc độ Lạc Dịch Bắc lại nhanh hơn cô.
Hợp thời kìm cổ tay cô lại, tay anh thoáng lôi kéo một chút, thân thể Phương Trì Hạ ngã xuống, không nghiêng không lệch, vừa vặn nằm ở trên đùi anh.
"Chạy cái gì?". Tiếng nói chuyện của anh hướng trên đỉnh đầu, vô cùng ôn hòa, ôn hòa đến nỗi làm cho cánh tay Phương Trì Hạ có chút run rẩy
"Không có, tôi chỉ là muốn ra ngoài để thanh tỉnh chút”. Phương Trì Hạ trấn định tự nhiên mượn cớ cho mình, sửa sang lại quần áo ngủ, muốn ra khỏi lồng ngực anh ngồi xuống, vừa mới có động tác, rồi lại bị Lạc Dịch Bắc kìm lấy nằm xuống lại.
Thuận tay mở cửa sổ xe và cửa sổ trời trên đỉnh đầu ra, âm thanh anh nhàn nhạt: "Như vậy cũng giống nhau thôi”.
Phương Trì Hạ sững sờ, vậy mà tìm không tìm được cách nào để trả lời.
Từ trước tới nay tinh lực của Lạc Dịch Bắc đều rất tốt, cũng đã hơn hai giờ, trông anh giống như một chút buồn ngủ cũng không có.
Cứ như vậy ôm cô, hai tay ôm eo hết sức nhỏ của cô, đầu ngón tay anh cái được cái không vuốt dây nịt lễ phục của cô.
Chơi chơi, ánh mắt ung dung chuyển hướng sang mặt cô, cúi người, môi anh liền hôn lên môi cô.
Lần này ngược lại Phương Trì Hạ không cự tuyệt, cô hiểu được một ít thời điểm nên thích hợp thuận theo, đối với cô chỉ có lợi chứ không có hại.
Tùy ý để môi lạnh của anh dán lên cô, chỉ là thời điểm anh chuẩn bị xâm nhập, cô mới giơ tay lên ngăn cản một chút.
"Hiện tại đã khuya, tôi có chút vây khốn, đổi thành ngày mai được không?". Cũng không chính diện va chạm anh, khẩu khí của cô, là thương lượng.
Hết lần này tới lần khác Lạc Dịch Bắc đều thua kiểu này của cô.
Nhìn chằm chằm cô nhu thuận một hồi lâu, anh rút lui, đầu ngón tay cắm vào sợi tóc cô, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa tóc dài mềm mại của cô, âm thanh nhàn nhạt: "Ngủ đi”.
Phương Trì Hạ thở dài một hơi, cũng không có so đo anh mờ ám, tùy ý để tóc mình bị đầu ngón tay anh vuốt vuốt từng cái từng cái, thậm chí cũng không leo ra khỏi người anh, an tĩnh nhắm mắt lại.
Kỳ thật cô không bài xích việc gối lên vai hoặc là chân Lạc Dịch Bắc để ngủ, ngược lại, thậm chí có chút mê luyến nhiệt độ trên người anh.
Lúc lạnh, di chuyển từ từ vào trong lồng ngựv anh, đây là bản năng.
Lạc Dịch Bắc ôm ấp, có một loại hơi thở vô cùng dễ ngửi, hương vị nói không nên lời, vô cùng sạch sẽ, như là một cơn gió màu xanh lá thổi tới, lúc cứ như vậy dựa vào anh, sẽ làm cho Phương Trì Hạ chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Từ khi hai người kết hôn về sau, có lúc ở bên anh, cô cũng sẽ ngủ rất an tâm.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn cô nằm thẳng ở trên đùi anh chìm vào giấc ngủ, vuốt vuốt sợi tóc của cô trên tay, đồng tác mềm mại chút.
Vừa mới bắt đầu tư thế ngủ của Phương Trì Hạ rất quy củ, nhưng ngủ một hồi, bỗng xoay người, mặt vùi vào trên người anh.
Một động tác, để cho thân thể Lạc Dịch Bắc cương cương.