Omega Ngọt Ngào Mà Ngông Cuồng

Chương 14

Trước Sau

break

Nghiêm Cạnh nhát gan, thấy Vệ Dung bất ngờ nổi điên thì lập tức cuộn mình lại, len lén trốn dưới gầm bàn. Cậu ta biết rõ thân phận mình, kiểu mọt sách yếu ớt như cậu ta không thể để bị vạ lây được.

Nhưng Vệ Dung lại không buông tha cho cậu.

Vệ Dung chỉ vào Nghiêm Cạnh, tiếp tục công kích Tiêu Dĩ Hằng:

“Rõ ràng mày đã có Lệ Tranh rồi, tại sao còn dây dưa với mấy tiểu O khác, còn hẹn hò trong tiệm gà rán?!”

Tiêu Dĩ Hằng chưa từng nghe lời buộc tội nào nực cười đến vậy.

Gì mà “đã có Lệ Tranh”?

Anh là anh, Lệ Tranh là Lệ Tranh, có liên quan gì nhau?

“Dù não anh sau khi thoái hóa từ người thành tinh tinh có còn hiểu được tiếng người hay không, thì cũng phải nghe rõ lời tôi…”

Mắt phượng của Tiêu Dĩ Hằng hơi nheo lại, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói hạ xuống mức đóng băng:

“Thứ nhất, tôi và Lệ Tranh không có mối quan hệ như anh tưởng. Thứ hai, cho dù tôi với cậu ta thật sự như anh nghĩ, thì cũng không có nghĩa là tôi không thể thảo luận học hành với bạn khác.”

Vệ Dung gào lên:

“Vậy tức là mày ở sau lưng Lệ Tranh qua lại với người khác là đúng chắc?!!”

Tiêu Dĩ Hằng: “…”

Sao lại có người như vậy chứ? Nghe người khác nói chuyện, chỉ nghe được nửa sau?

Anh thật sự đang nói chuyện với một con tinh tinh đấy à?

Tiêu Dĩ Hằng không muốn tốn lời thêm nữa, anh sợ nói nhiều sẽ bị nhiễm “virus ngu ngốc” từ cái tên “tuyệt thế mạnh mẽ” này.

Anh phớt lờ những lời gào thét của Vệ Dung, một tay xách cặp, một tay túm cổ áo Nghiêm Cạnh, kéo đàn em đi thẳng, không ngoảnh lại.

Vệ Dung hét theo bóng lưng họ:

“Mày chạy như vậy là thừa nhận mình lén lút có tật giật mình đúng không?!”

Quân sư đầu chó giơ một ngón tay, dí mạnh vào Vệ Dung.

Vệ Dung khó chịu:

“Làm gì đấy? Đừng làm loạn nhịp mắng người của tao!”

Quân sư đầu chó đổi hướng ngón tay, chỉ ra phía sau họ.

Vệ Dung quay lại.

Chỉ thấy Hổ ca đang đứng lù lù sau xe lăn của hắn, vẻ mặt âm trầm đáng sợ.

Vệ Dung: “…”

Hổ ca cứ thế từ trên cao nhìn xuống, đột nhiên giơ bàn tay to như cái quạt lên, “bốp” một cái vỗ lên vai hắn.

"Vị khách này…" Hổ ca nói: "Ở quán của tôi, cái miệng của anh chỉ có một tác dụng đó là yên lặng ăn gà. Nếu anh không biết cách ăn gà, tôi có thể đút cho anh."

Vệ Dung: “...Không, không cần đâu.”

Hắn chỉ là một “0.75” bình thường đơn giản, nếu để Hổ ca đút ăn gà, rốt cuộc thì “gà” đó là ăn kiểu gì đây?

Hổ ca: "Thật sự không cần sao?"

Vệ Dung lúng túng: "...Thật sự không cần, tôi, tôi no rồi."

Hổ ca: "Vậy thì thanh toán đi."

Vệ Dung vội vàng ra hiệu mắt cho quân sư đầu chó bên cạnh, hắn ta lập tức móc ví ra.

Hổ ca đọc một con số.

Quân sư chó bấm ngón tay tính toán: “Sao giá tiền không đúng nhỉ, chúng tôi đâu có gọi nhiều món vậy.”

Hổ ca hất cằm, chỉ về phía bên kia bàn nơi thức ăn thừa chất đống.

Lửa trong lòng Vệ Dung vừa mới tắt lại bùng lên: “Gì cơ? Đám kia ăn mà cũng tính vô hóa đơn của tụi tôi?!”

Hổ ca nhíu mày: “Không muốn trả sao?”

Vệ Dung: “...Má nó, tôi trả!”

---

Bên kia, Tiêu Dĩ Hằng xách cổ áo Nghiêm Cạnh, kéo cậu ta ra khỏi phố ăn vặt.

Nghiêm Cạnh gãi đầu, ngượng ngùng: “Xin lỗi đàn anh, vốn định mời anh ăn ở chỗ tử tế, ai ngờ lại gây phiền phức cho anh.”

Tiêu Dĩ Hằng bình thản: “Không sao.”

Rời khỏi khu phố ồn ào, anh lại khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày.

Nghiêm Cạnh đi theo phía sau, sốt ruột gãi đầu, muốn nói gì đó.

“Anh Tiêu, em có chuyện muốn nói.”

“Chuyện gì?”

Nghiêm Cạnh đẩy kính: “Vừa rồi trong quán, người tóc đỏ nói anh lén lút qua lại với em sau lưng bạn học Lệ Tranh, còn gọi em là tiểu O. Em muốn đính chính, cách nói đó sai hoàn toàn.”

Tiêu Dĩ Hằng cảm thấy an ủi, đúng là đầu óc học sinh giỏi vẫn tốt hơn mấy tên lưu manh.

Anh vừa định nói gì, Nghiêm Cạnh đã nhanh miệng hơn:

“Em muốn nói rõ, em không phải omega, em là alpha!”

Tiêu Dĩ Hằng: “…?”

Nghiêm Cạnh có hơi xấu hổ cười: “Em biết nhìn không giống lắm… Cơ thể em yếu, sau khi phân hóa thì bị rối loạn pheromone, hormone alpha rất thấp, nhưng em đã kiểm tra rất nhiều lần, que thử lúc nào cũng ra màu xanh.”

ABO là giới tính thứ hai. Từ mấy chục năm trước, giới y học đã phát triển que thử ABO, lấy cảm hứng từ giấy quỳ thử pH. Trẻ em sau khi phân hóa chỉ cần nhỏ một giọt máu lên giấy là biết ngay giới tính thứ hai:

Đỏ là omega, xanh là alpha, không màu là beta.

Màu càng đậm, mức pheromone càng cao, ảnh hưởng đến người khác cũng mạnh hơn.

Nghiêm Cạnh ra kết quả là xanh nhạt nhạt, nhưng dù nhạt, xanh vẫn là xanh.

Tiêu Dĩ Hằng không biết nên nói gì.

Ờ… có nên chúc mừng không nhỉ?

Nghiêm Cạnh lại đẩy kính, giọng đầy khí thế:

“Tất nhiên, em biết, anh nghe xong chắc chắn sẽ nói: Cậu là A hay O thì có liên quan gì đến tôi? Nhưng em vẫn muốn nói rõ chuyện này, vì em không muốn làm vật cản hạnh phúc của anh, ảnh hưởng đến tình cảm ngọt ngào chân thành giữa anh và bạn học Lệ Tranh!”

Tiêu Dĩ Hằng: “…”

Rốt cuộc là ai nói đầu óc học sinh giỏi hơn hẳn đám lưu manh vậy?

Tiêu Dĩ Hằng thật sự không hiểu, sao ai cũng cố gán ghép anh với Lệ Tranh?

Anh chưa từng nghĩ đến việc sống đời còn lại với ai. Có thể là một beta dịu dàng ổn định, cũng có thể là một alpha hợp tác làm ăn như cha mẹ anh từng chọn, nhưng tuyệt đối không bao giờ là một omega như Lệ Tranh.

Lệ Tranh nắm đấm rất đau, tính tình nóng nảy, nói chuyện thì lúc nào cũng cãi nhau… hoàn toàn không phải mẫu người mà anh sẽ chọn.

Nghĩ đến cậu nhóc tóc vàng ngông cuồng đó, Tiêu Dĩ Hằng bất giác xoa trán:

“Tôi nói lại lần nữa, tôi hoàn toàn không có hứng thú gì với một omega ngông cuồng như Lệ Tranh.”

Không ai ngờ, ngay sau câu nói đó, một giọng nói phách lối vang lên từ phía sau:

“Tiêu Dĩ Hằng, anh yên tâm, ông đây cũng không có - chút - hứng - thú - nào với anh cả!!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc