Omega Ngọt Ngào Mà Ngông Cuồng

Chương 15

Trước Sau

break

Còn gì xấu hổ hơn việc bị chính người trong cuộc nghe thấy khi đang bàn tán sau lưng họ?

...

Hôm nay Lệ Tranh trèo tường ra khỏi trường, định ghé quán gà rán xem thằng em làm thêm thế nào.

Không may, lúc cậu đến nơi thì đúng lúc Vệ Dung vừa tính tiền xong và rời đi. Tên đó ngồi xe lăn, được quân sư đầu chó đẩy đi, ba người họ vừa hay chạm mặt nhau.

Vệ Dung dù đã phải ngồi xe lăn nhưng vẫn không chịu yên. Vừa thấy Lệ Tranh là hai mắt sáng lên, mồm liền tuôn ra một tràng lời tán tỉnh quê mùa.

Nào là “Em là quả táo nhỏ của anh, yêu em mãi chẳng thấy đủ.”

Cái này không chỉ là sến nữa, mà là sến đến mức khai quật được rồi. Kiểu trầy trụa bóng lộn như này, chắc chắn là đồ cổ thời đại nhà Thanh.

Hổ Ca thấy Lệ Tranh bị quấn lấy thì lập tức bước lên chắn trước, nháy mắt liên tục: “Anh Lệ, anh đến tìm anh dâu phải không?”

Lệ Tranh nghĩ bụng: “Anh dâu nào chứ?”

Nhưng cậu cũng lanh trí phối hợp theo lời hắn: “Ừ, tôi đến tìm cậu ấy, cậu ấy không có ở đây à?”

Hổ Ca chỉ về con đường bên cạnh: “Anh dâu cùng bạn học vừa đi về phía đó, đại ca mau đuổi theo đi!”

Không biết Lệ Tranh bị trúng tà hay sao mà đầu óc chập mạch, thực sự quay đầu đuổi theo hướng Hổ Ca chỉ.

Sau đó cậu mới biết được "anh dâu" trong miệng Hổ Ca là ai.

Đồng thời, cậu cũng nhận ra, vị “anh dâu” này hoàn toàn không có chút hứng thú nào với cậu cả.

Lệ Tranh mắt phừng phừng lửa giận, nắm tay siết chặt đến mức kêu răng rắc.

Nghiêm Cạnh từ sớm đã ngửi thấy mùi bất ổn, lập tức chuồn mất không thấy bóng. Cậu ta rất giỏi quan sát sắc mặt, thấy sắp có "bạo lực gia đình" diễn ra ngay trước mắt thì làm sao dám ở lại làm bia đỡ đạn? Tất nhiên là chạy càng xa càng tốt rồi.

Dĩ nhiên, trước khi chạy còn tốt bụng để lại một câu: “Có gì thì nói chuyện cho tử tế, vợ chồng đánh nhau đầu giường thì cãi, cuối giường lại hòa thôi!”

Còn hai người trong cuộc có nghe hay không thì không phải chuyện của cậu ta.

Lệ Tranh đã giận đến mức toàn thân như bốc cháy, làn da rám nắng cũng không che được đôi má đỏ bừng. Mái tóc vàng dựng đứng như lông sư tử, không biết đã dùng bao nhiêu keo vuốt tóc, nhưng như thế lại càng khiến cậu trông giống một chú sư tử nhỏ đang nổi giận hơn.

Ngay vào thời khắc then chốt đó, Tiêu Dĩ Hằng lại phân tâm.

Anh nghĩ, mỗi ngày vuốt nhiều keo như vậy, sư tử con này không sợ bị rụng tóc sao?

Nhưng sự phân tâm này chỉ kéo dài trong chớp mắt, bởi vì Lệ Tranh đã xắn tay áo, bắt đầu làm nóng người chuẩn bị đánh nhau rồi!

Đây không phải cổng trường vắng vẻ mà là con đường gần trạm xe, người qua kẻ lại không ít, đã có nhiều người giả vờ vô tình liếc nhìn về phía họ.

Cả hai đều mặc đồng phục trường Nhất Trung, một người trông lạnh lùng nghiêm túc, đeo cặp sau lưng; người còn lại thì buộc áo khoác quanh eo, trên tay còn có hình xăm rồng uốn lượn lấp lánh, không rõ là xăm thật hay dán hình... Hai người với phong cách khác biệt đến cực đoan đứng cạnh nhau, nhìn kiểu gì cũng giống cảnh "học sinh xấu bắt nạt học sinh ngoan".

Lệ Tranh vừa khởi động tay chân, vừa nghĩ nên đánh vào đầu trên hay đầu dưới của Tiêu Dĩ Hằng trước.

Tiêu Dĩ Hằng hỏi cậu: “Cậu việc gì cũng phải giải quyết bằng nắm đấm sao?”

Lệ Tranh phản pháo: “Không dùng nắm đấm thì dùng gì? Dùng kéo bao đá à?”

Tiêu Dĩ Hằng: “…”

Đánh nhau giữa chốn đông người thật không hay, hai người rẽ vào một con hẻm nhỏ bên cạnh.

Con hẻm này kẹp giữa hai khu dân cư, là một ngõ cụt. Cuối hẻm vứt đầy ghế sô pha cũ, ti vi tủ lạnh hỏng các kiểu, có vài con mèo hoang nằm dài trên ghế sô pha, thấy có người tới thì vù một cái chạy mất.

Trong hẻm giờ chỉ còn lại hai người họ.

Lệ Tranh đang thực hiện bước chuẩn bị cuối cùng trước khi động thủ, buộc tóc mái lên bằng dây cột tóc, trên dây có treo một quả cam nhỏ sáng lấp lánh, khiến ánh mắt Tiêu Dĩ Hằng bất giác dõi theo quả cam đong đưa qua lại đó.

Chiêu này là gì vậy?

Dụ địch bằng sự đáng yêu?

Thật là phạm quy quá thể.

Tiêu Dĩ Hằng phải cố gắng lắm mới dời mắt đi được: “...Lệ Tranh, câu lúc nãy tôi nói cậu tính cách ngông cuồng không có ý gì khác đâu.”

Anh chỉ là không thích người khác vô cớ ghép đôi mình với Lệ Tranh, nên mới muốn đính chính trước mặt sư đệ.

Chỉ là… cách làm sai, lời nói cũng sai, còn bị chính người trong cuộc nghe được.

Lệ Tranh hoàn toàn không ăn chiêu này: “Bớt nói nhảm đi, con không dạy là lỗi của cha, hôm nay cha mày dạy mày bài học nên người!”

Nói xong liền vung nắm đấm lao về phía Tiêu Dĩ Hằng.

Lệ Tranh đúng là ngông cuồng thật.

Trời rộng bao nhiêu, cậu ngông cuồng bấy nhiêu, dưới bầu trời này, mọi ngóc ngách đều là sân chơi của cậu.

Trước đây có không ít người chê Lệ Tranh tính tình quá bá đạo, nhưng cậu luôn bỏ ngoài tai: Nếu không đủ nổi bật, làm sao phục chúng, làm sao làm đại ca?

Nhưng không hiểu sao, vừa rồi nghe thấy Tiêu Dĩ Hằng nói cậu ngông cuồng, tuyệt đối không thích cậu, Lệ Tranh lại bùng lên một cơn tức giận khó tả.

Cậu không biết làm sao để giải tỏa cảm xúc bất chợt này nên chỉ còn cách dùng phương pháp quen thuộc nhất, ra tay đánh người.

Tiêu Dĩ Hằng vốn biết mình có lỗi, định bụng không phản kháng, nhưng thấy sư tử vàng nhỏ lao đến giận dữ, anh đành phải bỏ cặp xuống, lao vào “giằng co” gần sát với c.

Nói là giằng co, thực chất chỉ là đỡ đòn.

Bởi vì chiêu thức của Lệ Tranh quả thật quá không chính thống.

Hôm nay cậu cố tình muốn Tiêu Dĩ Hằng mất mặt, mỗi chiêu ra tay đều rất “có mục đích”.

Nào là “khỉ trộm đào”, nào là “tấn công thẳng bụng”, nào là “mò trăng dưới đáy biển”…

Khi Lệ Tranh lại lần nữa định “tấn công khu vực cấm”, Tiêu Dĩ Hằng không nhịn nổi nữa, lập tức ra tay, nắm chặt cổ tay Lệ Tranh.

“Lệ Tranh, cậu đánh nhau với người khác cũng dùng mấy chiêu tiểu nhân thế này sao?” Giọng Tiêu Dĩ Hằng lạnh lùng.

Lệ Tranh nhe răng, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ:

“Liên quan gì đến anh?”

Tiêu Dĩ Hằng bỗng nghẹn lời.

Phải rồi, móng vuốt của Lệ Tranh dù có không đàng hoàng khi đánh nhau với những alpha khác thì liên quan gì đến anh chứ?

Lệ Tranh tranh thủ lúc Tiêu Dĩ Hằng thất thần, nhảy lùi lại, kéo giãn khoảng cách chừng một mét:

“Này, còn đánh không?”

Tóc cậu rối tung, trái cam nhỏ trên đầu nghiêng nghiêng lệch lệch, quần áo bị bẩn do đánh nhau. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo thun có chữ “Làm cha thì phải cứng”, vạt áo bị rách để lộ vòng eo săn chắc, cơ bụng màu mật ong ẩn hiện sau lớp áo.

Tiêu Dĩ Hằng không hiểu sao lại thấy không thoải mái, vội quay mặt đi:

“...Cậu sửa lại quần áo trước đi.”

“Quần áo? Quần áo tôi có sao đâu, đang mặc đàng hoàng mà.” Lệ Tranh cau mày nhìn xuống người, rồi bực bội nói: “Đừng kéo dài thời gian nữa, hôm nay hai chúng ta nhất định phải có một người chết ở đây!”

Đáng tiếc, lời tuyên bố hùng hồn chưa qua nổi một phút thì ngoài hẻm bỗng vang lên tiếng còi inh ỏi.

Là tiếng còi cảnh sát!!

Lệ Tranh là một thiếu niên hư kỳ cựu, vừa nghe tiếng còi lập tức đứng khựng lại, vểnh tai nghe ngóng.

Bên ngoài hẻm vang lên tiếng đối thoại:

“Bà ơi, chắc chắn là ở đây sao?”

“Đúng vậy, chính là đây! Vừa nãy có hai đứa học sinh mặc đồng phục bước vào, sau đó bên trong vang lên tiếng ầm ầm đổ vỡ! Trời ơi, chắc là đánh nhau rồi!”

“Bà đừng lo, cháu sẽ vào xem ngay.”

“Chú cảnh sát ơi, mau lên nha!”

Lệ Tranh dựng hết lông tóc lên.

Chết tiệt!

Rõ ràng chọn hẻm cụt không ai để ý mà vẫn bị bà cụ nhiệt tình phát hiện rồi báo cảnh sát. Cậu mà bị bắt thì phải gọi hiệu trưởng ra chuộc người đấy!

Cậu hoảng loạn nhìn quanh tìm chỗ trốn, nhưng cái hẻm này quá chật, chỉ có vài đồ gia dụng cũ như sofa hỏng, tủ lạnh hỏng, TV hỏng. Mấy món này chỉ đủ che được một người, nếu cảnh sát lại gần chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Lệ Tranh lại nhìn tường xung quanh, nhưng hai bên hẻm thuộc hai khu nhà khác nhau, phía trên đều có lưới thép, không thể trèo qua.

Chẳng lẽ hôm nay, anh cả Hoa Thành lại bị tóm ở đây, lại còn bị tóm cùng tên alpha đáng ghét Tiêu Dĩ Hằng!?

Nghĩ đến đây, cậu theo phản xạ nhìn sang cậu con trai bên cạnh. Cậu vốn nghĩ sẽ thấy vẻ hoảng hốt lo lắng trên mặt học sinh gương mẫu Tiêu Dĩ Hằng, nhưng bất ngờ thay, vẻ mặt của Tiêu Dĩ Hằng lại vô cùng bình tĩnh.

“Này, anh…”

“Im lặng.” Tiêu Dĩ Hằng hạ giọng, bất ngờ kéo cổ tay Lệ Tranh.

Lệ Tranh bị kéo bất ngờ, suýt ngã vào lòng anh. Tiêu Dĩ Hằng đỡ lấy vai cậu, không chút do dự đẩy cậu vào góc tối giữa đống đồ cũ.

Giây tiếp theo, alpha cũng ép sát vào.

Cả hai đều cao, thân hình không nhỏ, để tiết kiệm không gian, tay chân họ gần như quấn lấy nhau, đảm bảo không có mảnh vải nào lộ ra khỏi bóng tối.

Trán Lệ Tranh tì lên vai Tiêu Dĩ Hằng, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ alpha. Cậu nhìn thấy rõ yết hầu của Tiêu Dĩ Hằng khẽ động đậy.

Là do căng thẳng sao?

Hay vì thứ gì khác?

Vì vừa đánh nhau xong, người cả hai đều nóng hầm hập. Tay nóng, vai nóng, ngực cũng nóng. Cứ như thế ép sát vào nhau, không một khe hở. Máu nóng như hòa làm một, Lệ Tranh thậm chí hoài nghi mình nghe nhầm…

Vì cậu dường như nghe thấy tiếng tim đập của Tiêu Dĩ Hằng.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Quá nóng.

Cũng quá gần.

Mùi pheromone theo mồ hôi lan ra, trong không gian chật chội ấy, nhịp tim như chất xúc tác khuấy động thứ cảm xúc không thể gọi tên.

Mùi pheromone của Tiêu Dĩ Hằng là tuyết tùng núi cao, nhưng trong đó lại lẫn một chút hương trái cây ngọt, như thể…

“Cứ trốn thế này không phải cách.” Lệ Tranh như bị điện giật, đẩy vai Tiêu Dĩ Hằng, nhìn đi chỗ khác, che giấu cảm xúc, “Cảnh sát sắp vào hẻm rồi, chỗ này không giấu được hai người. Tôi ra…”

Câu “tôi ra ngoài” còn chưa nói xong thì một chiếc áo khoác đồng phục rơi lên đầu cậu, trùm kín cả người.

“Cậu cứ ở yên đó.” Giọng Tiêu Dĩ Hằng vọng qua lớp áo, xa mà cũng gần: “Tôi ra ngoài.”

Lệ Tranh ngây người, hoảng hốt muốn gỡ áo ra.

Nhưng Tiêu Dĩ Hằng lại cố tình phát tán pheromone mạnh hơn, dùng mùi hương alpha giữ cậu lại.

Mùi tuyết tùng núi cao lan tỏa như tấm lưới lớn, còn Lệ Tranh như con cá bị mắc lưới. Là một omega có độ nhạy cảm cao, cậu không thể chống lại. Chỉ một giây phân tâm nhưng cũng đủ để Tiêu Dĩ Hằng rời đi.

Lúc đứng dậy, alpha không kiềm được, đưa tay xoa đầu cậu.

Con sư tử nhỏ lông vàng này, đúng là như mình nghĩ, vừa cứng vừa đâm tay.

Anh xách cặp, phủi bụi trên người, chỉnh lại vẻ ngoài gọn gàng rồi từng bước đi về phía đầu hẻm.

Đúng như dự đoán, cảnh sát và bà cụ nhiệt tình đang định vào.

Hai bên chạm mặt.

Bà cụ nhận ra anh, vội kéo áo cảnh sát, sốt sắng nói:

“Cảnh sát ơi, chính là cậu học sinh này nè! Vừa nãy bị một tên nhóc tóc vàng lôi vào hẻm!”

Cảnh sát nhìn Tiêu Dĩ Hằng.

Trước khi ra ngoài, Tiêu Dĩ Hằng đã chỉnh sửa lại bản thân, may mà Lệ Tranh chưa đánh vào mặt nên gương mặt anh vẫn sạch sẽ, không thương tích, chỉ hơi lấm lem quần áo, nếu không nhìn kỹ thì không phát hiện được.

Tất nhiên, nếu vén áo lên sẽ thấy đầy vết tích do “nhóc hư” kia để lại.

Tiêu Dĩ Hằng bình thản nói:

“Chú cảnh sát, bà cụ hiểu nhầm rồi. Đó không phải tên nhóc hư gì đâu, đó là bạn học của cháu. Tụi cháu chỉ đang đùa giỡn thôi, trước khi hai người tới cậu ấy đã đi rồi.”

Anh có gương mặt ngoan hiền, lại mặc đồng phục trường Nhất Trung, lời nói có sức thuyết phục hơn hẳn.

Cảnh sát nghi ngờ:

“Thật là bạn học? Thật là đang đùa giỡn? Nhưng bà cụ nói nhìn cậu kia giống côn đồ, còn kéo cậu vào hẻm, chắc chắn là bắt nạt cậu rồi.”

“Không có đâu ạ.” Tiêu Dĩ Hằng lắc đầu, khóe môi khẽ cong lên nụ cười mà chính anh cũng không nhận ra: “Cậu ấy không bắt nạt cháu.”

Cuối hẻm, Lệ Tranh nấp trong bóng tối của chiếc sofa cũ, chiếc áo khoác đồng phục mang mùi pheromone alpha che nửa đầu, nửa còn lại ôm trong lòng.

Tiếng nói chuyện ở đầu hẻm mơ hồ vang tới.

Cậu con trai giấu gương mặt đỏ bừng trong lớp vải đồng phục xanh trắng:

“…Chết tiệt, rõ ràng là anh ta bắt nạt mình còn gì?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc