Đây có lẽ là bữa ăn im lặng nhất thế giới.
Trên ghế sofa bốn người, Vệ Dung và quân sư đầu chó của hắn ngồi một bên bàn, Tiêu Dĩ Hằng và Nghiêm Cạnh ngồi bên còn lại.
Nghiêm Cạnh từng bị Vệ Dung bắt nạt, bây giờ vừa nhìn thấy hắn đã run rẩy hai chân, mắt đờ đẫn. Cậu ta chẳng thấy ngon miệng gì, món gà rán nóng hổi vừa mới ra lò cũng mất hết sức hấp dẫn.
Tiêu Dĩ Hằng thì vẫn điềm nhiên như không, như thể chẳng hề cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt trên bàn. Anh bình tĩnh cầm một miếng cánh gà lên, chấm vào tương cà.
Ngón tay Tiêu Dĩ Hằng trắng trẻo thon dài, đốt ngón rõ ràng. Một bàn tay đẹp như vậy cầm miếng gà rán bóng dầu, màu sắc tương phản rõ rệt.
Anh đưa miếng gà lên miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng, lớp vỏ giòn rụm vỡ ra, thịt gà mềm mại trào ra đầy dầu mỡ, vị giác ngay lập tức ngập tràn hương thơm của đồ chiên rán.
Anh ăn rất chậm rãi, rất tao nhã. Dưới ánh hào quang của anh, ba người còn lại ở cùng bàn đang vừa ăn vừa rơi vụn đầy bàn trông thật kém sang.
Vệ Dung nóng nảy lại lên tiếng: “M* nó, cái tên kia, ăn gà rán thôi mà, mày cần phải văn vẻ thế không? Có muốn tao dựng máy quay quay slow-motion cho mày, quay hẳn clip quảng cáo luôn không?”
Tiêu Dĩ Hằng ngẩng mắt nhìn hắn: “Tôi có nên cảm ơn anh vì đã đánh giá tôi cao đến vậy không?”
Vệ Dung: “…”
Tiêu Dĩ Hằng không có hứng thú mấy với đồ chiên rán, ăn một miếng nếm thử xong là dừng lại.
Từ nhỏ, Tiêu Dĩ Hằng đã sống dưới chế độ giáo dục nghiêm khắc của bố mẹ. Trong khi bọn trẻ khác thích ăn vặt thì bố mẹ anh lại nói đồ ăn vặt toàn là sản phẩm hóa học tổng hợp, ăn vào không tốt cho sức khỏe. Thế là, khi lũ trẻ ăn khoai tây chiên, socola, đồ ăn vặt ven đường, anh chỉ có thể đeo cặp lặng lẽ đi qua, không nhìn ngang ngó dọc.
Nói ra sợ người khác không tin, cho đến khi vào cấp hai, anh vẫn chưa từng ăn thạch một lần nào. Vì mẹ anh từng đọc được tin tức về trẻ nhỏ bị hóc thạch, thế là cấm luôn không cho anh ăn. Lần đầu tiên anh được ăn là do bạn học cho, đến mức còn không biết mở vỏ thạch thế nào, phải lén nhìn bạn rồi giả vờ thành thạo xé ra.
Vì hồi nhỏ ít tiếp xúc đồ ăn vặt nên lớn lên anh cũng không hứng thú gì với ẩm thực. Chỉ cần đảm bảo đủ chất dinh dưỡng cần thiết để sống là được, anh không quá kén chọn chuyện ăn uống.
Tuy ăn xong rồi, nhưng Tiêu Dĩ Hằng không rời đi mà lấy một quyển bài tập toán ra, mở ra xem.
Nghiêm Cạnh đúng kiểu mọt sách, vừa thấy anh lấy bài tập ra là quên luôn nỗi sợ ngồi cùng bàn với mấy tên du côn, dùng mu bàn tay đẩy kính, ánh mắt học hỏi sáng rực ghé sát lại.
Tiêu Dĩ Hằng không cầm bút, Nghiêm Cạnh cũng không có giấy, hai người cứ thế “nhìn” bài bằng mắt.
Cả hai lặng lẽ nhìn một lúc.
Vệ Dung nhỏ giọng hỏi quân sư đầu chó: “Hai người đó đang làm gì thế?”
Quân sư đầu chó cũng nhỏ giọng đáp: “Đại ca, em cũng chịu thôi.”
Đúng lúc này, Tiêu Dĩ Hằng lên tiếng.
Chỉ nghe anh nói: “Nghiêm Cạnh, cậu làm xong chưa? Tôi muốn lật trang.”
Nghiêm Cạnh hơi xấu hổ đáp: “Đàn anh, em mới làm đến câu áp chót, bị kẹt một bước.”
Tiêu Dĩ Hằng hỏi kẹt bước nào?
Nghiêm Cạnh đáp: “Chính là bước ERT#$^$UWERF đó ạ.”
Tiêu Dĩ Hằng nói: “Rất đơn giản, cậu đổi cách giải đi. Dùng SDRG#R% để lấy đạo hàm, rồi áp dụng công thức BER%TY$^& để tính #¥%ERG, cuối cùng là ra kết quả.”
Nghiêm Cạnh nghe xong, lại nhìn chăm chú vào bài tập một lúc, mừng rỡ nói: “Ồ~ đúng là giải được rồi!!”
Vệ Dung: “…” Mặt đơ toàn tập.jpg
Quân sư đầu chó: “…” Đơ hai mặt luôn.jpg
Chẳng lẽ đây chính là học sinh giỏi của trường Nhất Trung Hoa Thành sao? Không cần động bút, chỉ cần trừng mắt là ra được đáp án đúng?
Miếng gà rán trong tay Vệ Dung cũng không còn ngon miệng nữa.
Hắn ăn càng lúc càng chậm, trong khi Tiêu Dĩ Hằng và Nghiêm Cạnh “xem” bài càng lúc càng nhanh.
Một chương trong sách bài tập “xem” xong, bữa tối của Nghiêm Cạnh cũng vừa hết.
Nghiêm Cạnh vui vẻ nói:
“Cảm ơn đàn anh! Hôm nay em vừa được ăn ngon, lại vừa làm được bài toán mới, đúng là một bữa ăn trọn vẹn!”
Vệ Dung lẩm bẩm:
“…M* nó, đúng là một bữa ăn nuốt không trôi nổi.”
Tiêu Dĩ Hằng nhìn sang:
“Anh nói gì?”
Vệ Dung: “…”
Vệ Dung hừ nhẹ:
“Tao nói, mày đúng là học sinh giỏi. Đến tiệm gà rán cũng không quên làm bài toán, còn thảo luận với đàn em mấy bước để đạo hàm hàm số.”
Tiêu Dĩ Hằng nhướng mày:
“Nếu không làm toán thì làm gì? Nói chuyện với anh xem cần mấy bước để bẻ thêm một cái chân khác?”
Vệ Dung lập tức định đập bàn đứng dậy.
Quân sư đầu chó phản xạ nhanh, ôm chặt lấy hắn, la lên:
“Đại ca! Đại ca, bình tĩnh! Nghĩ đến chuyện mình chỉ còn 1.41 chân thôi!”
Vệ Dung, chân 0.75, nhìn xuống cái chân đang nứt xương của mình, chỉ đành nghiến răng ngồi lại xe lăn.
Vệ Dung:
“Hừ, mày làm toán giỏi như vậy, để tao hỏi cậu một câu nhé.”
Tiêu Dĩ Hằng vốn muốn nói “Tôi mắc gì phải trả lời anh?”, nhưng đến miệng lại thành: “Câu gì?”
Vệ Dung hỏi:
“Số điện thoại của Lệ Tranh là bao nhiêu?”
Tiêu Dĩ Hằng: “…”
Nghiêm Cạnh: “…Cái này cũng tính là câu hỏi nghiêm túc à?”
Vệ Dung đảo tròng mắt:
“Nếu không tính, vậy thì số QQ của Vệ Dung là bao nhiêu, chắc nghiêm túc rồi đấy!”
Nói ra cũng đau lòng, Vệ Dung theo đuổi Lệ Tranh bao lâu nay, vậy mà đến việc “nằm trong danh bạ” cũng không có được.
Tiêu Dĩ Hằng nhíu mày:
“Sao anh lại nghĩ tôi có số của Lệ Tranh?”
Anh với Lệ Tranh chỉ gặp nhau hai lần, mà hai lần đều không ưa nhau, Lệ Tranh thấy họ Tiêu giả vờ thanh cao, Tiêu Dĩ Hằng thấy cậu là kiểu bạo chúa, tính khí nóng nảy hay gây gổ.
Anh giữ số của Lệ Tranh để làm gì? Hẹn ra ngoài nghiên cứu xem tóc có thể nhuộm bao nhiêu màu chắc?
Vệ Dung trừng mắt, lại định đập bàn:
“Này tên kia…!” Đến giờ hắn vẫn không biết tên Tiêu Dĩ Hằng: “M* kiếp, mày đừng có giả bộ ngây thơ. Mày cứ ra ngoài hỏi thử xem anh Dung này là ai? Rồi hỏi thêm Lệ Tranh là ai? Người như Lệ Tranh, đẹp trai xuất sắc, nhất định phải đi với người tuyệt thế mạnh mẽ như tao. Đừng tưởng mày có cái mặt thư sinh là quyến rũ được người ta cả đời!”
Tiêu Dĩ Hằng cạn lời.
Anh thấy cái người “tuyệt thế mạnh mẽ” này, logic nói chuyện còn khó hiểu hơn cả bài toán.