Một tối nọ, Vệ Dung để quân sư đẩy xe lăn cho hắn, cả hai cải trang kỹ càng, đến quán gà rán ăn tối.
Cải trang rất thành công, Hổ Ca, người đang làm ở đó hoàn toàn không nhận ra họ. Thậm chí thấy Vệ Dung đi lại khó khăn còn đặc biệt sắp chỗ ngồi đẹp nhất cho họ.
Vệ Dung gọi một con gà nguyên con, khoai tây chiên, kem sundae và hai ly nước. Trong lúc chờ đồ ăn, hắn cứ len lén quan sát địa hình trong quán.
Vệ Dung hạ giọng hỏi quân sư chó:
“Mày nói xem, Lệ Tranh có đến không?”
Quân sư vừa tay không xé gà vừa khuyên nhủ:
“Anh Dung, nghe em nói một câu. Tinh lực anh bỏ ra liếm Lệ Tranh mà đem đi liếm cột sắt ở Đông Bắc, có khi cột còn bị liếm cong luôn đấy!”
Vệ Dung: “…”
Hai người đang nói chuyện thì bên cửa sổ nhận đơn bên ngoài quán xuất hiện hai bóng dáng mặc đồng phục trường Nhất Trung.
Vệ Dung theo phản xạ quay sang nhìn, rồi chết lặng tại chỗ.
Thấy sắc mặt hắn thay đổi, quân sư chó giật mình, vội hỏi:
“Sao thế?!”
Vệ Dung nghiến răng nói:
“Đệt… là thằng lần trước tao định đánh mà chưa kịp đánh, với cái thằng bất ngờ nhảy ra đánh tao!”
Đúng vậy, thế giới này thật nhỏ. Hai người vừa xuất hiện bên ngoài quán chính là Nghiêm Cạnh và Tiêu Dĩ Hằng đi cùng nhau.
Cả hai là số ít học sinh bán trú của trường, trùng hợp là cùng đường về nhà.
Nghiêm Cạnh vận khí không tốt, hai lần liên tiếp bị du côn chặn đường sau giờ học, xui xẻo hết mức. Thế nên cậu ta nỗ lực ôm đùi Tiêu Dĩ Hằng, ngày nào cũng đứng trước cổng trường chờ đi về cùng anh.
Nói là “cùng”, nhưng thực ra lúc nào Tiêu Dĩ Hằng cũng đi trước, Nghiêm Cạnh rón rén theo sau.
Tiêu Dĩ Hằng bất đắc dĩ, đành coi như không thấy.
Hôm nay, cuối cùng Nghiêm Cạnh cũng lấy hết can đảm gọi anh lại, nói muốn mời anh ăn gà.
Tiêu Dĩ Hằng: “Cảm ơn, nhưng tôi không chơi game.”
Nghiêm Cạnh ngơ ngác đẩy gọng kính: “Hả? Ăn gà thì liên quan gì đến game?”
Tiêu Dĩ Hằng: “…”
Thì ra người thật sự không chơi game chính là Nghiêm Cạnh.
Nghiêm Cạnh nói: “Đàn anh, em thật sự muốn cảm ơn anh. Hai lần đều là anh cứu em khỏi tay đám đầu gấu, bây giờ anh lại cho em đi học về cùng, đại ân đại đức này em không biết báo đáp thế nào, để em mời anh ăn chút gì đi.”
Cậu ta nói vô cùng chân thành, đúng lúc Tiêu Dĩ Hằng cũng không muốn về nhà nên đã đồng ý.
Nhưng Tiêu Dĩ Hằng hoàn toàn không ngờ rằng, khi đi theo đàn em đến tiệm gà rán đó, anh lại thấy… Hổ ca ở quầy bán mang đi.
Hổ ca đứng sau quầy, tươi cười rạng rỡ: “Hoan nghênh quý↗ khách~ mời tùy ý lựa↗ chọn~~”
Nghiêm Cạnh hoảng hốt, theo phản xạ thi triển “kim thiền thoát xác”, quay người bỏ chạy.
Hổ ca thấy cậu ta muốn chạy, liền thò nửa người ra khỏi quầy, định túm lấy dây đeo cặp của cậu ta.
Không ngờ lại túm hụt.
Nghiêm Cạnh chạy ra được mười mét, đứng bên kia đường hét lớn: “Ha ha, không ngờ đúng không, tôi đã cắt dây đeo cặp rồi!”
Trước kia mỗi lần gặp đầu gấu, Nghiêm Cạnh đều bị túm dây cặp, sau này cậu ta rút kinh nghiệm, phòng ngừa trước, tự cắt dây đeo đi.
Hổ ca tức tối: “Chạy cái gì mà chạy? Tao bán hàng, mày là khách, giờ tao cải tà quy chính, không làm đầu gấu nữa, tao làm… làm gà rán!”
Tiêu Dĩ Hằng chưa từng thấy tên đại ca đầu gấu nào mà biết tiến biết lùi như vậy, nhưng nghĩ đến việc hắn là thuộc hạ của Lệ Tranh thì bỗng cảm thấy “đầu gấu chuyển nghề bán gà rán” cũng là chuyện quá đỗi bình thường.
Anh không nhịn được hỏi: “Anh… chuyển nghề bao lâu rồi?”
Hổ ca gãi đầu: “Chưa lâu, mới nhận việc tuần này thôi.” Vì mặt mũi hung dữ nên doanh thu rất tệ, hôm nay đứng cả ngày ở quầy mà không bán được đơn nào. Vậy nên thấy Nghiêm Cạnh muốn chạy, hắn mới kích động vậy.
Hắn quay sang Tiêu Dĩ Hằng, nhiệt tình hỏi: “Ba, ba muốn mấy miếng gà rán ạ?”
Nghiêm Cạnh: “???”
Tiêu Dĩ Hằng: “...Đừng gọi tôi là ba nữa.”
Hổ ca mặt mơ màng: “Nhưng mà anh với Lệ ca…”
Tiêu Dĩ Hằng cắt ngang: “Đừng để tôi phải lặp lại lần thứ hai.”
Hổ ca nhớ lại trận đòn hôm đó, đến giờ vết thương vẫn còn âm ỉ đau.
Thôi vậy, không gọi ba càng hay, hắn cũng hơn hai mươi rồi, mở miệng gọi một nam sinh cấp ba là ba, thật sự quá xấu hổ.
Nhưng vẫn phải tỏ ra tôn kính.
Hổ ca nghĩ, nếu Lệ Tranh là đại ca của hắn thì Tiêu Dĩ Hằng chính là…
Hắn lập tức đổi giọng cung kính: “Anh dâu, anh muốn mấy miếng gà rán?”
Tiêu Dĩ Hằng: “…”
Trong sảnh tiệm gà rán sau lưng họ, Vệ Dung mặt đen như đáy nồi, bóp gãy cả đôi đũa, hắn biết ngay mà, tên công tử bột này đúng là có gian tình với Lệ Tranh!!
Nếu không phải quân sư giữ chặt lấy, Vệ Dung đã nhảy khỏi xe lăn, muốn cho Tiêu Dĩ Hằng một trận rồi!!
“Dung ca, bình tĩnh, bình tĩnh nào!” Quân sư khuyên răn: “Anh nhìn chân mình đi, đang ngồi xe lăn đấy, giờ mà đánh nhau thì ai đánh ai còn chưa chắc?”
Hắn suýt nữa nói toạc ra, Vệ Dung lành lặn còn không đánh lại Tiêu Dĩ Hằng, giờ què một chân rồi mà xông lên, chẳng phải là lấy trứng chọi đá sao!
Nhưng Vệ Dung bị cơn ghen làm mờ lý trí, nghĩ đến việc mình theo đuổi Omega lâu như vậy, vậy mà lại bị Alpha khác cướp mất ngay trước mắt, hắn tức đến muốn lên cơn đau tim.
“Tại sao tôi lại không đánh lại hắn?” Vệ Dung nói: “Tuy tôi què một chân, chiến lực có giảm, nhưng vẫn còn 0.75 đơn vị chiến lực, cậu cũng tính được 0.66 chứ nhỉ, hai ta cộng lại là 1.41, chẳng lẽ vẫn không đánh lại một mình hắn? Cậu yên tâm, tên mọt sách đeo kính kia không tính, đánh nhau thì cậu ta là người chạy nhanh nhất!”
Quân sư: “…”
Cái gì mà tính chiến lực mà còn chính xác tới tận hai chữ số sau dấu phẩy vậy trời?
Chưa kịp phản bác, Vệ Dung đã lảo đảo đứng dậy khỏi xe lăn, vịn vào bàn chuẩn bị ra cửa tìm Tiêu Dĩ Hằng quyết một trận.
Vệ Dung giơ nắm đấm: “Xông lên!”
Tiếc là tiếng của hắn bị tiếng ồn bên ngoài lấn át.
Chỉ thấy ngoài cửa tiệm vang lên tiếng “rầm rầm”, một chiếc xe tải đông lạnh chạy tới, tài xế nhảy xuống ghế lái, chỉ huy công nhân dỡ hàng, thì ra là tiệm gà rán này đang nhập hàng.
Khu phố ẩm thực này gần mấy ngôi trường, lượng người qua lại rất đông, mỗi lần nhập hàng đều là vài chục ký một lần.
Công nhân đặt ba thùng thịt gà đã qua sơ chế xuống đất, cùng với một số dầu ăn và bột chiên xù.
Một thùng gà nặng đến 50 ký, chủ quán đang chuẩn bị gọi mấy nhân viên khác ra phụ khuân thì Hổ ca đang đứng ở quầy bán mang đi vội vàng lên tiếng:
“Không cần đâu ông chủ.” Hổ ca sốt sắng muốn chứng minh với ông chủ rằng mình không phải chỉ ăn không ngồi rồi: “Chút hàng này thôi, một mình tôi là khuân hết được!”
Nói xong, hắn cúi xuống, một hơi bế luôn cả ba thùng gà lên.
Tổng cộng 150 ký.
Vệ Dung chứng kiến tất cả: “…”
Quân sư đầu chó chứng kiến tất cả: “…”
Cái này là bao nhiêu đơn vị chiến lực vậy trời???
Quân sư đầu chó cứng đờ quay sang nhìn đại ca nhà mình: “Anh Dung, mình còn xông lên nữa không?”
Vệ Dung tức đến mức giơ tay đập một phát vào đầu quân sư: “Xông xông xông, xông cái đầu mày! Nói xông là xông được liền hả? Mày tưởng tao là cái bồn cầu à?”
Quân sư đầu chó: Ủa em có nói gì sai đâu…
Hai người họ gây ra động tĩnh khá lớn, Tiêu Dĩ Hằng đứng ngoài cửa nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền nghiêng đầu nhìn sang.
Vệ Dung lập tức cúi đầu, giơ cái đùi gà lớn lên che mặt.
Nhưng hắn quên mất, che được mặt thì cũng không che được mái tóc đỏ chót trên đầu.
Ba phút sau, Tiêu Dĩ Hằng bưng phần gà rán vừa mới ra lò, dẫn theo đàn em run rẩy bên cạnh, đứng trước mặt Vệ Dung.
Vệ Dung run tay, làm rơi cái đùi gà xuống ly coca.
Tiêu Dĩ Hằng nhàn nhạt nói: “Làm phiền nhé, trong tiệm hết chỗ rồi, chúng ta ngồi chung bàn đi.”
---
Tác giả có lời muốn nói: Như mọi người đều biết, phản diện trong truyện này đều là nhân vật gây cười thôi.