Chỉ làʍ t̠ìиɦ với cô ấy, làm sao anh biết là sướиɠ nhất?
Lần này không phải vì Tô Mạn muốn câu dẫn đàn ông, thật sự là nàng có phần khó chịu, quá trướng, chỉ muốn móc hết các chất lỏng đang còn thừa bên trong ra ngoài, nhất là trong cúc huyệt của nàng cũng chứa đầy dịch lỏng, chỉ bằng một người như nàng, cả người nhộn nhạo không có sức lực do lúc lên đỉnh, nếu nàng muốn sạch sẽ hoàn toàn, thật sự quá là khó khăn.
Cái thỉnh cầu này của nàng đương nhiên là sẽ bị hắn cự tuyệt.
"Không được, tôi có bạn gái! Quan hệ của tôi và ŧıểυ Lộ thực sự rất tốt!"
"Anh nghĩ cái gì vậy, ý tôi nói là anh có thể giúp tôi nhấn bụng dưới được không~~"
Trần Tống Nguyên sửng sốt một chút, mặt hắn nóng lên đồng thời hắn còn muốn cự tuyệt tiếp. Tô Mạn tiếp tục nói:
"Anh không giúp tôi, chờ đến cửa mở, mọi người nhìn thấy bộ dạng này của tôi, anh cho rằng bạn gái anh sẽ tin tưởng rằng anh không chạm vào người tôi sao?"
Một câu nói của nàng, liền ngăn chặn ý định của Trần Tống Nguyên.
"Thật sự là chỉ nhấn bụng dưới?"
Tô Mạn giơ tay lên, nàng không thể làm gì:
"Thật sự! Tôi vừa mới bị làm thành cái bộ dạng này, làm gì còn sức lực để chơi kiểu khác nữa, hơn nữa nếu anh không muốn, thì tôi có thể ép buộc anh được sao?!"
Trần Tống Nguyên bị nàng thuyết phục, quả thật, đừng nói là Tô Mạn tàn tạ như bây giờ, cho dù nàng có mười phần tinh lực, với thể lực hiện tại của nàng cũng không có khả năng ép buộc được hắn.
"Vậy cô nằm xuống trước đi…"
Mọi thứ đều như nàng dự đoán, Tô Mạn mỉm cười:
"Không được, nếu nằm xuống thì tϊиɧ ɖϊ©h͙ sẽ mãi mãi không thể chảy ra được, chỉ có thể giữ tư thế như vậy, anh đỡ tôi, dưới tác dụng của trọng lực, thì tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới có khả năng chảy hết ra ngoài, mặc dù thầy Trần là giáo viên dạy văn, nhưng những phương pháp này anh cũng nên hiểu đi ~"
Sau khi nói xong nàng không đợi cho đối phương kịp phản ứng, nàng liền trực tiếp phân phó:
"Một tay anh đỡ lấy eo của tôi, một tay thì đè ở phía trước bụng, hai chân tách ra một chút, thầy giáo Trần Tống Nguyên, anh không nghĩ rằng một lát nữa trên quần của chính mình dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra trong thân thể của tôi, đều thuộc về tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông khác chứ ~"
Nàng nói như súng liên thanh một hồi, làm cho Trần Tống Nguyên á khẩu không trả lời được, hắn chỉ có thể dựa vào góc bàn rồi tách ra hai chân, lại lần nữa hắn bị lợi dụng giống như một công cụ người.
Da thịt bên dưới cơ thể thanh tú rất mềm mại ấm áp, mặc dù đã cách một lớp váy vải chiffon, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác tuyệt vời.
Trần Tống Nguyên có một loại cảm giác không chân thật, dường như chỉ dựa vào lời nói của Tô Mạn, hắn máy móc ấn vào bụng dưới.
Mỗi lần hắn ấn một chút, lại có thể nghe thấy tiếng Tô Mạn rêи ɾỉ, nàng có vài phần đau đớn, cũng có vài phần vui vẻ.
"A a a… ư a… Nhẹ một chút, nhẹ một chút thầy Trần ơi…"
"Ư, đừng ấn nhẹ như vậy… không luồn vào… ư a… Ấn rất tốt… "
"Tí tách " âm thanh càng thêm phát ra mạnh mẽ, dường như mỗi một lần đè ép, đều có thể loại bỏ đi không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị đàn ông bắn vào, làm cho Trần Tống Nguyên kinh ngạc, hoa huyệt của nàng nhỏ thế này, cuối cùng cậy ra mà bị bắn vào trong nhiều đến vậy.
Trần Tống Nguyên lỗi thời tưởng rằng, tư thế này, giống như hắn đang ước lượng nước ŧıểυ của nàng bắn chảy ra, chẳng qua thứ nàng tè ra quần, đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt. [vụng trộm luân giao]