Ở Trên Đường - Trạm Dừng

Chương 68:

Trước Sau

break

Anh giúp tôi móc ra hết (2)
Giây thứ nhất Trần Tống Nguyên còn chưa kịp phản ứng lại, phản xạ có điều kiện của hắn là nhìn về phía bụng của Tô Mạn, chờ đến khi hắn nhìn từ phần bụng xuống đến bờ mông thì thấy chỗ đó tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, đột nhiên hắn mới hiểu ra, ý tứ của Tô Mạn là —— nàng bị hai người kia bắn vào bên trong nhiều lắm rồi, nàng muốn móc ra hết.

Trần Tống Nguyên lập tức quay đầu đi, hắn nhanh chóng gỡ kính nhìn ban đêm xuống, động tác nhanh đến nỗi giống như là ở phía sau lưng đang có người đuổi theo hắn.

Tầm mắt hắn liền khôi phục lại một mảnh tối tăm, mặt khác cảm quan của hắn sẽ càng thêm nhạy bén.

Kết quả là, trong vài phút kế tiếp, Trần Tống Nguyên nghe được rõ ràng âm thanh của ngón tay đang quấy đảo trong hoa huyệt, cùng với tiếng chất lỏng sền sệt nhỏ giọt trên mặt đất, còn kèm với tiếng thở gấp của cô gái.

"Ư a… Thật nhiều… hơ, hư hết rồi… Hai người kia, bắn vào trong nhiều quá đi ~~"

Tiếng oán giận cùng với nức nở và run rẩy của nàng, trầm bổng như tiếng chim oanh hót, tiếng thở gấp đứt quãng, trong sự khó chịu còn mang theo cảm giác vui vẻ, có thể nói nàng rất có gan chọc người.

Trần Tống Nguyên dựa vào góc bàn, thân thể hắn căng thẳng, hắn gần như giống một pho tượng điêu khắc không thể di chuyển được nhưng không ngừng suy nghĩ, hắn không ngừng suy nghĩ nhiều chuyện khác, nghĩ lại văn học sử, lại nghĩ đến bạn gái.

Cảm xúc của hắn thật khó mà bình tĩnh được, chóp mũi hắn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng dụ người của nàng, còn có mùi nồng đậm kia, hơi thở sau khi giao hợp, bên tai hắn vừa nghe thấy tiếng rên và tiếng thở dốc, ngón tay nàng quấy loạn làm phát ra thanh âm…

Mỗi một lần Trần Tống Nguyên đang suy nghĩ nghiêm túc đều bị cắt đứt, trong chốc lát hắn nghĩ đến một màn làʍ t̠ìиɦ trên xe buýt rất kịch liệt, một lát sau hắn lại nghĩ đến Lưu Hạo nằm ở dưới thân của nàng, một lát nữa thì hắn lại nhớ đến cảnh nàng cười quyến rũ ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của Trương Dục Cảnh… Cuối cùng đều biến thành cảnh nàng bị hai tên đàn ông làm cùng một lúc, kịch liệt đến nỗi bất cứ một người nào vây xem đều sẽ mặt đỏ tai hồng.

Chính vì nghĩ như vậy nên hắn không cẩn thận bẩn ngơ, khi hắn lại tỉnh táo lại, trong bóng tối một thân thể yếu mềm đang dạng chân ngồi ở trên người hắn, nàng thở dốc và khóc nức nở cầu xin hắn:

"Thầy Trần Tống Nguyên, ở bên trong tôi móc không tới được, anh có thể giúp đỡ tôi một chút được không ~~" [vụng trộm luân giao]

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc