Anh giúp tôi móc hết ra đi
Tô Mạn có biết không? Đương nhiên là Tô Mạn biết rồi!
Tuy rằng nàng bị Lưu Hạo và Trương Dục Cảnh làm rất sướиɠ, nhưng nàng cũng không đến mức ngất đi, mà sau khi tạm thời ngất đi, nàng đã tỉnh táo lại.
Lúc nàng phát hiện trong phòng chỉ còn lại hai người, Tô Mạn lại dâng lên một ý định trêu đùa du͙© vọиɠ của hắn.
Nàng nằm im không nhúc nhích giả vờ như nàng vừa bị làm đến nỗi hôn mê, nàng còn lặng lẽ mở ra chân, để lộ ra cánh mông bị làʍ t̠ìиɦ đến nổi bầy nhầy, Tô Mạn mặc kệ để cho đối phương quan sát.
Nàng có thể nhạy bén cảm thấy được ánh mắt của người đàn ông, ánh mắt dời đến chỗ dưới thân nàng một chút, cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm như vậy làm nàng quá ngượng ngùng, hoa huyệt hơi hơi mấp máy, ngay trước mặt của Trần Tống Nguyên, ùng ục ùng ục, hoa huyệt nàng phun ra hai phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa.
Có một tiếng hít thở nặng nề, thực chất ánh mắt hắn sáng rực.
————
Mà Trần Tống Nguyên cảm thấy như thế nào?
Cái đó "Cắm một chút" suy nghĩ mới vừa mới xuất hiện trong đầu, liền đã bị Trần Tống Nguyên đè nén xuống.
Hiện tại nếu như hắn tiến lên, thực sự đây mới là cưỡng hiếp, chẳng sợ ai biết được cả.
Hắn càng là nghĩ đến hai chữ cưỡng hiếp, dưới háng hắn liền thấy trướng đau, thói hư tật xấu của đàn ông, bất luận là người đứng đắn cỡ nào, đối với một thứ gì đó, thực chất trong tận xương tủy cũng có du͙© vọиɠ.
Nhưng rốt cuộc hắn lại làm thầy kẻ khác, đối với những thứ đồi trụy này, Trần Tống Nguyên hít sâu một hơi, hắn rửa sạch tất cả những thứ bên trong đầu ra ngoài.
Hắn vốn không có ý định sẽ tiếp xúc với Tô Mạn, nhưng đợi trong chốc lát, nàng ta vẫn không có phản ứng gì, nàng giống như là bị làm đến ngất xỉu mất rồi, Trần Tống Nguyên nhíu mày, trong đầu hắn không tự chủ được mà hiện lên những tin tức mới nảy sinh:
ví dụ như là nữ sinh nào đó bị hiếp dâm đến chết, hay là làʍ t̠ìиɦ điên cuồng dẫn tới lên cơn sốc…
Hắn càng nghĩ càng thấy sợ, bên trong truyền đến âm thanh tiếng kêu của nữ quỷ phối hợp lại với nhau, quả thực là u ám kinh khủng.
Nếu như Tô Mạn thật sự xảy ra chuyện gì, là người duy nhất ở lại trong căn phòng này, hắn cũng sẽ không thoát khỏi liên quan.
Nghĩ kỹ điểm này, Trần Tống Nguyên chậm rãi đi đến trước bàn, hắn giơ tay lắc nhẹ cánh tay của Tô Mạn:
"Tô ŧıểυ thư, cô, không bị sao chứ?
Nàng nhận ra hắn đã kiềm chế, Tô Mạn khẽ thở dài, nàng còn tưởng rằng người này sẽ nhịn không mà xông đến làm một phát chứ.
Nhưng mà ngẫm lại thì cũng không ngoài ý muốn, hôm nay đối phương bắt quả tang rất nhiều lần, nhất là vừa mới xem ba người làm, trong một mảnh bóng tối như vậy hắn có cơ hội đi đến để gia nhập, nhưng hắn lại chỉ là giúp bọn họ che giấu, có thể thấy được kỷ luật của hắn thực không tồi.
Thăm dò cũng đã thăm dò, có khi không chỉ là vấn đề về tính dục, hắn cũng phải làm một cuộc đấu tranh tâm lý, Tô Mạn rất là thích cái quá trình này.
Tô Mạn giả vờ như mới từ từ tỉnh lại, nàng hỏi thăm tình huống hiện tại sau nhỏ giọng hừ hừ nói:
"A, tôi không sao, anh có thể tháo cái kính nhìn ban đêm xuống được hay không?
"Vì sao?"
Trần Tống Nguyên dâng lên một chút phòng bị theo bản năng, chính hắn đã tận mắt nhìn thấy Tô Mạn câu dẫn Trương Dục Cảnh phát điên lên như thế nào, cô gái này, điều quyến rũ nhất căn bản không phải thân thể của nàng, mà là nàng khiến người khác không đoán ra được tâm tư của nàng.
"Tôi trướng quá, muốn tự mình móc ra hết… Chẳng lẽ anh muốn nhìn?" [vụng trộm luân giao]