công khai phun nước (h) Hai người cùng ôm nhau đã hoàn toàn đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ ăn hoa huyệt, đến nổi trên cằm Lưu Hạo vẫn còn nước nhỏ giọt. Mà những người khác ở trong phòng cũng không phát giác gì, có người thì nhỏ giọng nói chuyện, có người vẫn còn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau phút chốc nghẹt thở, Trần Tống Nguyên quay đầu lại, hắn không nhìn bọn họ nữa, hắn đang hoài nghi có phải hắn đã mở khóa được kỹ năng mới hay không - trăm phần trăm luôn bắt gặp đôi tình nhân làʍ t̠ìиɦ.
Bây giờ tất cả mọi người đều ham muốn như thế này sao? Có người làʍ t̠ìиɦ ở trên xe buýt, có người ăn hoa huyệt trong mật thất ngay trước mặt mọi người, thật sự quá là biết chơi.
Trần Tống Nguyên miễn cưỡng thu hồi lại ý nghĩ thán phục, lòng hắn tràn ngập suy nghĩ cho rằng người Lưu Hạo đang liếʍ láp là bạn gái của hắn Thẩm Tâm Nhụy, mặc dù hắn cảm thấy đồi phong bại tục, nhưng hắn cũng không quá để ý đến.
Mặt khác hắn đang quan sát ba cô gái, hắn tốn thời gian rất lâu dựa theo thân hình cũng như tư thế ngồi và một ít chi tiết bên trên để phân tích, một lúc lâu hắn mới xác định được bạn gái của mình.
Chỗ ngồi của cô rõ ràng ở ngay bên cạnh bọn họ, có lẽ vì bạn gái hắn ngủ gà ngủ gật, khăn voan đã tuột khỏi cái đầu từng chút từng chút, cô hoàn toàn không biết một nam một nữ bên cạnh cô đang làm cái trò gì.
Trần Tống Nguyên tiến không được mà lùi lại cũng không xong, hắn chỉ có thể đứng chờ đợi trong gian phòng.
Chờ rồi lại chờ, đợi rồi lại đợi, cuối cùng, đầu tóc đen của Lưu Hạo cũng bắt đầu lắc lư nhanh chóng, tốc độ của hắn nhanh đến nổi giống như mở ra chấn động.
Ngay sau đó ánh mắt của Trần Tống Nguyên lại liếc qua nhìn thấy chân của cô gái căng cứng, hai chân trực tiếp quấy rối trên đầu của người con trai kia, ngón tay thon dài của nàng kia nắm chặt lấy tay nắm ghế, cặp mông trắng mê người đang lắc lư dán chặt lấy người con trai đang liếʍ láp, mỗi một lần vung vẩy, đều có thể thấy được chất lỏng chảy ra.
Nàng run rẩy khoảng chừng hơn mười giây, thì một lượng dịch thủy mạnh mẽ từ trên cánh hoa ra bắn tung tóe, bắn cả vào mặt của Lưu Hạo.
Đây là, nước phun à?
Cho dù Trần Tống Nguyên kiềm chế như thế nào, thì hắn vẫn bị bộ dạng của nàng trong tình cảnh này hấp dẫn, từ sâu trong đáy lòng, hắn đột nhiên nghĩ đến cảng Tô Mạn bị đè ra làm chuyện đó ở trên xe buýt, cũng là như thế này, hai chân dài trắng nõn nà, bắn ra rất nhiều nước…
Đang lúc Trần Tống Nguyên đang thất thần, thì Lưu Hạo ăn được hoa huyệt xong đang thỏa mãn vô cùng lại đứng lên, hắn thấy Trần Tống Nguyên đứng một bên, hắn sửng sốt một chút, lập tức cầm váy của cô gái bỏ xuống, che đậy cực kỳ kín đáo.
Trần Tống Nguyên vô cùng ngượng ngùng, thật ra hắn thật sự đã cố gắng kiềm chế, nhưng mỗi một lần hắn không cẩn thận liếc thấy, hắn đều thấy hình ảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất, trong lòng đàn ông vốn có đều thích, có một số thời điểm thật sự không thể rời mắt được.
Nhưng thật ra hắn không thèm để ý đến động tác của Lưu Hạo, hắn đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ lại, nếu hắn có một bạn gái cực phẩm như vậy, dù thế nào đi nữa hắn cũng muốn che giấu, hắn sợ bị người khác nhìn thấy.
Đợi sau khi Lưu Hạo sửa sang bản thân lại thật tốt, cánh cửa phía sau lại mở ra lần nữa, Trương Dục Cảnh và An Húc cũng đã tiến vào, sau khi nhìn thấy tình huống trong phòng cả hai còn ngẩn ngơ.
Vẫn là bốn người nam đàn ông như cũ, bốn người phụ nữ, cuối cùng cũng không nghĩ tới, ván đầu tiên của trò chơi chơi trò tĩnh mịch, lại thành hòa nhau.
Cuối cùng cả đám chỉ có thể quyết định cùng nhau vén khăn voan lên.
Khăn voan vừa vén lên, bạn gái đã mang theo nụ cười nhào tới trước mặt hắn, than phiền thời gian quá lâu, đã ngủ rất lâu rồi. Trần Tống Nguyên ôm cô một lúc, một mặt thì an ủi, một mặt hắn lơ đãng liếc sang bên cạnh, đến khi hắn nhìn rõ khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo kia, tim hắn nhảy dựng lên một cái.
Người vừa mới bị Lưu Hạo ăn hoa huyệt, rõ ràng không phải là bạn gái hắn Thẩm Tâm Nhụy!
Vậy mà, lại là nàng! [vụng trộm luân giao]