làʍ t̠ìиɦ xong không nhận ra nhau nữa à?
Sau khi hắn nhận thấy mấy người này ở giữa phòng ngấm ngầm làm đến bắn nước, không nghĩ tới phản ứng đầu tiên của Trần Tống Nguyên là muốn dính đến.
Thật sự là buổi sáng cảnh tượng kia trên xe buýt khắc sâu vào hắn rất lớn, cảnh tượng da^ʍ đãиɠ như vậy thật sự rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cử chỉ bên ngoài của cô gái rất đẹp đẽ, hắn tự hỏi, nếu như là chính bản thân mình, chắc chắn hắn không có cách nào ngăn cản được, sợ rằng nàng chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, hắn sẽ can tâm tình nguyện chạy đến, hóa thành dã thú làm thịt nàng.
Nếu như nàng chỉ xinh đẹp thì nhìn lướt qua một cái rồi thôi, dù trong lòng hắn có rối loạn thế nào, cũng có thể kiềm chế xuống.
Nhưng hiện tại, người thật đang đứng trước mặt của hắn, với lại lá gan của nàng so với chính bản thân hắn tưởng tượng còn lớn hơn, nàng lại có thể làm việc đó ở ngay trước mặt bạn gái của người ta, nàng ở trước mặt ba cô gái, lại tùy ý để cho bạn trai người khác banh chân lè lưỡi ra liếʍ huyệt nhỏ, nàng còn kích động mà bắn nước ra, bắn lên cả mặt của người con trai kia.
Cái chỗ riêng tư xinh xắn trắng nõn kia của nàng, không ngừng bắn dâm dịch nhiệt tình, đối với bất kỳ một người đàn ông nào mà nói, đây đều là điểm trí mạng.
Trần Tống Nguyên nghĩ đến thông suốt, chính hắn là người đã có bạn gái, loại hoa hồng đẹp đẽ có gai này, hắn vẫn ít đụng chạm đến thì hơn.
Vì vậy ở trận thứ hai trong nhiệm vụ tổ đội, Trần Tống Nguyên quả quyết lựa chọn tổ đội cùng với Trương Dục Cảnh, để cho hai đội Lưu Hạo và Tô Mạn ở chung một chỗ, hắn lẩn trốn đến khi bắt đầu chứ dù sao thì hắn cũng không thể chọc vào nổi!
Trò chơi ở trận thứ hai là gian phòng bị chia thành hai phần trái phải, ở giữa vẫn dùng rèm để ngăn cách, hai đôi tình nhân tạo thành một tổ đội, cả hai cùng hợp tác để hoàn thành trò chơi.
Vừa bắt đầu trò chơi, Thẩm Tâm Nhụy đã thể hiện rõ sự không vui, cô ta bắt mọi người một hai phải đi theo ý của mình, khi cô ta đang nói chuyện thì dửng dưng như muốn xa lánh Tô Mạn. Lưu Hạo có chút sứt đầu mẻ trán, hắn còn nghĩ được ở cùng một tổ đội với Tô Mạn có thể sẽ có chút tiến triển, nhưng hiện tại dù ở ngay bên cạnh thì hắn cũng không sờ vào được.
Tô Mạn cũng không tức giận, ngược lại nàng biết phải nghe, cho bọn họ mượn An Húc để làm việc, còn bản thân nàng thì tản bộ dọc theo góc gian phòng rất chậm, chờ đến khi bọn hắn bàn bạc đến khí thế ngất trời, họ không rảnh rỗi chú ý đến nàng, nàng liền lặng lẽ vén rèm trong gian phòng lên, chạy tới bên phòng sát vách.
Bầu không khí phòng bên cạnh cũng hài hòa hơn nhiều, bốn người đã sớm giải xong câu đố rườm rà, đã bắt đầu nhiệm vụ của trò chơi ghép hình rồi.
Cái gọi là nhiệm vụ trò chơi ghép hình, chủ yếu là thử thách sự cẩn thận tỉ mỉ của các cô gái, các cô gái khi tham gia trò chơi cần phải đeo tai nghe lên, để nghe theo gợi ý, trong một câu chuyện phức tạp, các cô gái cầm phải tìm được manh mối, để hoàn thành đúng trò chơi ghép hình.
Tất nhiên con trai cũng không phải là không có việc gì để làm, trên mái hiên ở gian phòng bên cạnh, có một cái giàn giáo, ước chừng cao tầm 2m, tư liệu tham khảo của trò chơi ghép hình đều nằm ở trên đó.
Nói cách khác, đó là yêu cầu con trai cõng con gái lên mới có thể hoàn thành được trò chơi.
Ở một mức độ nào đó thì, cũng coi như là đang thử thách thể lực của con trai.
Tô Mạn vốn cảm thấy bên kia quá nhàm chán, nàng muốn sang đây xem náo nhiệt, Tô Mạn sang dọa con mọt sách Trương Dục Cảnh kia cũng tốt nha, nàng không nghĩ đến rằng, nàng lại qua đúng thời điểm tốt như vậy.
Vào giờ phút này, Trương Dục Cảnh và Trần Tống Nguyên đang đứng dàn hàng ra đó, hai người con trai có thân thể cường tráng khác nhau đang cõng bạn gái của mình.
Ở trên lưng họ, Lý Tư Tư và Triệu ŧıểυ Lộ đang đeo tai nghe, nghiêng vào lưng của họ, cả hai cô đang hết sức chăm chú lắng nghe câu chuyện ở trong tai nghe, hai cô lựa chọn trò chơi ghép hình khối vuông trong tay. Các cô cũng không chú ý rằng trong lòng đã có thêm một cô gái, còn đang đi đến bên người bạn trai của các cô.
Trần Tống Nguyên mắt thấy Tô Mạn xuất hiện, lại từng bước một tiến gần về phía họ, trong lòng Trần Tống Nguyên đập thình thịch, nhìn thấy hình ảnh trước mắt rõ ràng không tự chủ được mà có suy nghĩ giống như đang đối mặt với kẻ thù vậy.
Cô gái xinh đẹp quyến rũ cuối cùng cũng đi đến bên cạnh người Trần Tống Nguyên, nàng đứng ở trước mặt Trương Dục Cảnh đang cõng bạn gái, trên mặt nàng mang theo ý cười xinh đẹp, cánh môi màu hồng nhạt khẽ nhếch lên, hơi thở của nàng phảng phất phả ở bên tai Trương Dục Cảnh.
Nàng nói:
"Sợ hãi như vậy à, anh vẫn luôn trốn tôi, ngày đó ở trên máy bay, bộ dạng của anh cũng không phải như thế này đâu ~~ làm sao nào, làʍ t̠ìиɦ xong rồi không nhận ra nhau nữa à~~ "
Người này cũng có quan hệ với nàng? !!
[vụng trộm luân giao]