Lại có người nhìn thấy nàng bị chơi (h)
Lưỡi của hắn đã sớm canh giữ ở cửa hoa huyệt liếʍ một cái, nuốt hết lượng dâm thủy vào trong miệng, sau đó lưỡi hắn nhanh nhẹn luồn vào khe hẹp, bắt đầu liếʍ láp kĩ càng.
Đầu lưỡi hắn nóng ẩm nhanh nhẹn mạnh mẽ, liếʍ láp trong mép hoa huyệt được bao bọc bởi nhiều cánh hoa, song lực đạo của răng hắn vừa vặn, cắn lấy viên hoa châu, khẽ gặm nhấm, thỉnh thoảng hắn lại dùng đầu lưỡi liếʍ láp vẽ vài vòng trái phải, giống như là hắn đang ăn những món ăn tuyệt hảo.
Dưới Tình cảnh công khai như vậy, bên cạnh nàng lại còn có ba cô gái khác đang ngồi, nửa thân dưới dang rộng ra, hưởng thụ bạn trai của đối phương ra sức bú liếʍ…
Thân thể của nàng càng trở nên mẫn cảm hơn, da thịt hai bắp đùi thỉnh thoảng còn co rút lại, cánh hoa cũng bị tên kia quấy rầy mà mở ra khép vào, kɧoáı ©ảʍ trong nàng đã đến đỉnh điểm, thủy triều mênh mông đánh tới mãnh liệt, tất cả đều hóa thành dâm dịch, chảy hết vào miệng của nam sinh.
Đúng thật là như Lưu Hạo nói, cái miệng của hắn kỹ thuật thật không tồi.
Nơi riêng tư của nàng được thỏa mãn liên tục, cửa huyệt của Tô Mạn không tự chủ chảy xuống từng dòng dâm dịch, ngay cả cái ghế dưới người nàng cũng bị làm ướt, Tô Mạn cắn chặt môi, thế nhưng nàng không thể phát ra một chút xíu âm thanh nào lúc này, dù sao thì bốn cô gái cùng ngồi trên ghế, khoảng cách của nàng lại còn gần với Triệu ŧıểυ Lộ nhất, cô cách nàng hết mức không đến một mét.
Toàn thân nàng lúc này đã tê dại không có sức lực, âm thanh liếʍ láp nhóp nhép của Lưu Hạo càng lúc càng lớn, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sẽ làm cho các cô gái kia ngờ vực.
Lưu Hạo cũng đã ý thức được việc này, hắn cầm điện thoại lên không biết đang mở cái gì, trong chốc lát không gian trong phòng bắt đầu phát ra âm nhạc chậm rãi, trong bối cảnh này còn có cả tiếng nước chảy róc rách, giống như là ông chủ cho mở nhạc để làm yên lòng các cô gái vậy.
Đã có thứ này để che dấu, Lưu Hạo cũng không thu liễm nữa, hắn ôm lấy bờ mông của Tô Mạn, đầu lưỡi đột nhiên chọc vào ŧıểυ huyệt, giống như con cá luồn lách hai bên trái phải, lưỡi hắn không ngừng bắt chước gậy thịt ra ra vào vào.
Lưỡi hắn không ngừng nhô ra vơ vét và chà xát vào bề mặt vách động rậm rạp, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng gợn sóng, thịt non bên trong vách theo phản xạ có điều kiện muốn quấy rầy, nhưng làm sao so được với đầu lưỡi linh động của Lưu Hạo, chỉ một lát đã bị hắn cắn mềm oặt, các cô gái ở chung một chỗ nói chuyện phiếm tiếng lẫn lộn, loại che che giấu giấu thật nóng bỏng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
___________________
Trần Tống Nguyên là người thứ hai hoàn thành xong việc giải mã, sau khi nói hết kinh nghiệm của mình cho An Húc, hắn cũng vén rèm lên. Hắn vốn tưởng rằng Lưu Hạo hoàn thành xong đầu tiên, đằng sau rèm chỉ còn lại ba cô gái, hắn lại không nghĩ rằng, đập vào trong mắt vẫn là hình dáng của bốn cô gái đang ngồi dàn hàng.
Khoảnh khắc hắn nhìn xuống, khi thấy rõ ràng tình huống trong phòng, đôi mắt của hắn chợt mở to.
Bốn cô gái đều đang đội khăn voan, nửa người trên nhìn giống nhau y như đúc, nhưng khi ánh mắt hắn hướng xuống phía dưới, áo choàng trên người của người thứ nhất ở bên phải đã bị vén lên, hai đầu gối nàng cong lên giẫm ở trên ghế, lộ ra chân trắng nõn nà, mông thịt trắng bóng, lúc đó ở giữa hai chân nàng, Lưu Hạo đã sớm quỳ xuống.
Đầu tóc đen của Lưu Hạo chôn chặt vào nơi tư mật trắng trẻo sạch sẽ của nàng, nàng đang lắc lư trái phải, trong không khí có tiếng nước nhỏ giọt rất nhỏ, vừa khớp với âm thanh bên trong phối thành một bản nhạc hòa thể.
Một lần nữa Trần Tống Nguyên lại hận thị lực của chính mình sao lại tốt như vậy, chẳng qua là liếc một cái, liền có thể thấy cái cửa động hồng phấn ẩm ướt kia của nàng rõ ràng thế kia, nơi ấy của nàng sạch sẽ không một cọng lông, màu da hai bên cánh hoa ngã về màu hồng nhạt quá mức, dán sát chặt chẽ, nơi đó lộ ra một khe hở dài tinh tế.
Giờ phút này cái khe hở dài kia đã bị môi lưỡi của người con trai chiếm giữ, lúc chọc vào húp liếʍ rồi rút ra, còn có thể thấy thịt non động đậy ở bên trong.
Đặc biệt hấp dẫn đến mê người. [vụng trộm luân giao]