Ở ngay trước mặt tất cả các cô gái, nàng bị bạn trai của kẻ khác chén (h)
Trong không gian nhỏ hẹp của một căn phòng nhỏ, bốn cô gái đang đội khăn voan ngồi thành một hàng, một người trong đó hỏi:
"Cũng không biết bọn họ giải mã trò chơi như thế nào rồi, chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa?"
Lập tức có người trả lời:
"Tư Tư cô hãy yên tâm, Tống Nguyên nhà tôi làm giáo viên văn học, anh ấy rất cẩn thận, nhất định sẽ không có vấn đề gì! "
Thẩm Tâm Nhụy cũng lớn giọng nói:
"Lưu Hạo nhà tôi chơi trò chơi giỏi nhất, mấy cái trò cỏn con này không thành vấn đề!"
Tô Mạn yên lặng, quả thật là hắn chơi rất giỏi, chẳng qua hiện tại hắn lại đang ở dưới người của nàng.
Ngay khi các cô gái đang đang nhàn rỗi nói chuyện, tên nam sinh đã cầm áo choàng của nàng xốc hết cả lên, vén ra váy tơ lụa mỏng manh của nàng, để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn nà của nàng.
Đầu của Tô Mạn che khăn, nàng cũng không thể thấy rõ toàn bộ chuyện gì đang xảy ra dưới chân mình, nàng chỉ có thể cảm nhận được là hai chân nàng đang lộ ra trong không khí, sau đó đầu tóc hơi xù của nam sinh tiến tới, chen vào nơi tư mật tam giác của nàng, hô hấp hắn nóng bỏng thô bạo và nặng nề phả vào dưới chân nàng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ các lông tơ của Tô Mạn dựng hết cả lên.
Nàng còn có thể nghe được âm thanh của đám con gái đang nói chuyện với nhau ở bên tai, vừa vặn thì ở dâm dịch ở bên dưới của Tô Mạn đã bắt đầu tràn lan, đầu óc bắt đầu cảm nhận được sự tê dại quen thuộc, cơ thể mềm nhũn từng chút một, nàng bắt đầu mong chờ kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt hơn nữa.
Trong tình cảnh này, bất kể Lưu Hạo có làm động tác gì đi nữa thì nàng đều thấy được rõ ràng, Tô Mạn có thể cảm giác được, Lưu Hạo đang nhìn nàng, hắn nhìn chằm chằm vào nơi ấy của nàng.
Tô Mạn cảm giác không sai, lần trước ở trên máy bay hắn đã quá nóng vội, hơn nữa ánh sáng của đèn quá mờ, hắn cũng không thể nhìn thật kỹ chỗ huyệt động cực phẩm này của nàng, Lưu Hạo đã hối hận rất lâu, mỗi ngày hắn đều mong chờ có thể tình cờ gặp được nàng.
Trái lại hắn dám chắc rằng tên Trương Dục Cảnh kia đã nhìn thấy rõ nơi đó, nhưng dù cho hắn hỏi thế nào đi chăng nữa, tên kia vẫn nhất định không nói, có khi còn làm mặt lạnh. Lưu Hạo không tin, nếu như hắn không bị cái nơi này hút hồn, có thể hắn sẽ không nhớ tới nàng.
Hắn chờ rồi lại chờ, cuối cùng hôm nay đã gặp lại nàng.
Lưu Hạo biết rõ Tô Mạn đối với Trương Cảnh Dục có hứng thú hơn mình, nhưng điều đó có gì mà quan trọng, hắn biết rõ cô gái này thích sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thích tình yêu mạnh mẽ, hắn đều có thể cho nàng.
Hắn nhìn một chút, hiện tại đang có ba cô gái ngay trước mặt họ, hắn vừa mới cởi qυầи ɭóŧ ra, liền phát hiện bên trong nàng đang rỉ nước.
Lưu Hạo căng thẳng nhìn chằm chằm vào nhụy hoa nhỏ trước mặt, hắn chỉ cảm thấy nó quá đẹp.
Bên trên cánh hoa màu hồng nứt ra một khe hở nho nhỏ, trong cái khe ấy rỉ ra dịch mật khiêu khích trái tim, mùi hương thơm thoang thoảng bay vào trong mũi hắn, đó là sự quyến rũ chỉ có ở người phụ nữ trưởng thành, hấp dẫn đến mê người, sự xinh đẹp khiến cho người ta chỉ muốn ăn sạch hoàn toàn.
Lưu Hạo cũng không kiềm chế bản thân, hắn không hề do dự vùi đầu vào, nhắm ngay vào cái huyệt da^ʍ đãиɠ ướt át, thổi một hơi thật mạnh, hắn thổi đến khi cả người Tô Mạn run lên.
Bụng của nàng chảy ra một dòng nước ấm, lại phun ra một lượng lớn dâm dịch. [vụng trộm luân giao]