Đến trước lấy chút giờ lãi
Trò chơi này chia làm bốn phòng, trong đấy cũng sẽ có một số trạm kiểm soát nhỏ hơn, bốn cặp tình nhân được chia ra xem xét và đánh giá thông qua năng lực, thể lực, mức độ ăn ý với nhau, khi người yêu qua cửa, khen thưởng sẽ được dựa vào xếp hạng lần lượt mà các đôi đạt được.
Ván thứ nhất của trò chơi rất đơn giản, được gọi là #Tìm kiếm cô dâu # , tất cả những bạn gái đều sẽ đội khăn voan lên, xếp thành một hàng dài ngồi ở trên ghế đằng sau tấm rèm, những người con trai ở bên ngoài sẽ giải mã trò chơi, người đầu tiên hoàn thành xong trò chơi có thể đi vào bên trong rèm để tìm cô dâu của mình.
Các cô gái không được tự mình vén khăn voan lên, nếu không thì sẽ coi như trò chơi đã thất bại.
Mọi người tiến vào gian phòng trò chơi, Tô Mạn cùng với Lưu Hạo đã gặp nhau một chút, nam sinh gãi gãi vào tay của nàng, rồi nhỏ giọng nói:
"Camera đã tắt hết rồi! "
Mãi cho đến khi đã ngồi vào bàn trò chơi, Trần Tống Nguyên mới có chút bừng tỉnh, hắn nhiều lần không nhịn được mà nhìn về phía An Húc vừa lúc cậu ta cũng đang nhìn lại hắn.
Buổi sáng An Húc vẫn chưa để ý đến hắn, hắn vẫn chưa biết đã có người đứng xem được trận tình ái kia của mình, lúc này hắn cũng không nhận ra Trần Tống Nguyên đang không được tự nhiên, ngược lại hắn còn quay về phía đối phương cười thật tươi, có chút ngượng ngùng nói:
"Anh Trần, em không biết chơi trò chơi này như thế nào, đợi tí nữa phiền anh chỉ bảo thêm cho em một chút nha "
Nhìn thấy nụ cười tự nhiên của đối phương, hắn nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ tới buổi sáng cậu ta lại có vẻ mặt dữ tợn đè ép một cô gái nhỏ để làm chuyện đó công khai như vậy, Trần Tống Nguyên hít một hơi thật sâu, hắn quyết định đem chuyện này chôn giấu ở trong bụng, coi như hắn không biết một chút gì hết.
Mọi người bắt đầu giải mã trò chơi. Trần Tống Nguyên phát hiện, mấy người chơi trò chơi này, đặc biệt là nam sinh tên Lưu Hạo rất phấn khởi, đối với trò chơi cũng tìm hiểu rất kĩ, bằng tốc độ kéo tơ lột kén, rất nhanh đã hoàn thành được một nửa; nhưng ngược lại, Trương Dục Cảnh lại thất thần, ngược lại hắn chậm rì rì; còn An Húc…
Thật sự không phải hắn đang chơi trò chơi.
Nhìn dáng vẻ vò đầu bứt tai của đối phương, Trần Tống Nguyên cam chịu số phận lấy manh mối trong tay ra, đưa An Húc theo để cùng nhau giải mã.
Không đến mười phút, quả nhiên Lưu Hạo đã hoàn thành xong trước, trên mặt hắn mang theo ý cười vui vẻ đi vào gian phòng nơi cô dâu đang ở, trước lúc đi hắn còn vỗ vỗ vào bả vai của Trương Dục Cảnh, có vẻ như là cổ vũ cho hắn.
____________________
Lại nói đến ở trong phòng, bốn cô gái đã mặc trên người chiếc áo choàng màu đỏ thật dài, trên đầu các cô đội khăn voan, họ đang cùng nhau nói chuyện phiếm.
Triệu ŧıểυ Lộ bạn gái của Trần Tống Nguyên là một cô gái có tính cách hoạt bát, không đầy một lúc cô đã trò chuyện cùng ba người, nàng mở miệng một tiếng:
"Tống Nguyên nhà tôi", làm cho tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều đã biết Trần Tống Nguyên là một giáo viên văn học, hắn ưa thích chăm sóc hoa, Tô Mạn liền nhớ đến buổi sáng cũng thấy dáng vẻ của đối phương lúc trên ban
công tưới hoa, ừ, xem ra đây mới chính là thầy trồng hoa.
Lý Tư Tư bạn gái của Trương Dục Cảnh là một cô gái ôn nhu, mặc dù lần trước ở trên máy bay, Tô Mạn và bọn họ có chút khúc mắc, nhưng lần này hiển nhiên cô sẽ cố gắng chữa trị lại mối quan hệ của mấy người.
Ngoại trừ bạn gái của Lưu Hạo là Thẩm Tâm Nhụy vẫn như trước tính tình khó ở, thì bầu không khí của bốn người bọn cũng coi như không tệ.
Cho đến khi, Tô Mạn phát hiện ra trong phòng có nhiều thêm một tiếng bước chân rất nhỏ.
Lúc này Triệu ŧıểυ Lộ vẫn đang kể chuyện cười, mọi người cũng rất chăm chú lắng nghe, nên cũng không phát hiện, Tô Mạn tỉnh bơ nói khăn voan bị kéo về phía sau, đầu nàng cũng ngửa về phía sau, quả nhiên nàng nhìn thấy một đôi giày thể ȶᏂασ.
Là Lưu Hạo.
Ngay sau đó, cũng không biết đối phương nhận ra nàng như thế nào, cả người hắn đều ngồi xổm xuống.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nam sinh rất đắc ý chớp chớp mắt, sau đó bình tĩnh chậm rãi mà xốc áo choàng của nàng lên, cả người hắn chui vào trong đó.
Tô Mạn đã hiểu được ý tứ của hắn:
A Cảnh vẫn còn đang ở bên ngoài, em tới đây trước lấy lấy chút giờ lãi. [vụng trộm luân giao]