Tìm kiếm cô dâu
Đợi đến lúc Tô Mạn lên lầu đã phát hiện, lầu 3 số 15, cửa hàng Hưng Nguyên mới mở là một mật thất để trốn thoát, sử dụng để đánh nhân tình chạy trốn. Khi mà Tô Mạn với An Húc cùng bước vào, Lưu Hạo, ŧıểυ Nhụy, Trương Dục Cảnh và bạn gái của hắn là Tư Tư đều ở đó, cả bốn người sắc mặt đều khác nhau.
Cũng không biết Lưu Hạo đã làm gì, sắc mặt của ŧıểυ Nhụy tuy không vui, nhưng cũng không thấy tức giận, hình như là cô e dè điều gì đó, vẻ mặt Trương Dục Cảnh rất phức tạp, hắn chỉ liếc nhìn Tô Mạn một cái sau đó, thì yên lặng cúi đầu. Trái ngược với Trương Dục Cảnh thì bạn gái của hắn là Lý Tư Tư, cô nhìn Tô Mạn cười cười, có ý muốn giảng hòa.
Lưu Hạo chủ động tiến lên:
"Chị đã đến rồi, đây là bạn mà chị nói à, anh nhỏ của dân tộc Di thật là đẹp trai! Hai người đến như thế này vừa khéo đúng lúc bọn em tổ chức trò chơi, hai người cùng chơi nha, đợi kết thúc xong chúng ta sẽ hẹn cùng nhau ăn cơm, cũng là vì chuyện của trước kia nên bọn em chân thành xin lỗi chị, hi vọng có thể trở thành bạn bè với chị, chúng ta gặp gỡ đã là duyên… "
Hắn bày ra thái độ xin lỗi chân thành, nếu không phải hắn lén lút nhìn về phía Tô Mạn rồi nháy mắt, thật khiến cho người ta tưởng rằng đây là một cuộc tạ lỗi.
Sáu người với những suy nghĩ khác nhau đứng ở đại sảnh, chờ đợi trò chơi bắt đầu.
Chủ đề ván này của cuộc chạy thoát khỏi mật thất là:
"Đợi để gả cô dâu " ván này gồm tám người chơi, yêu cầu là bốn cặp tình nhân, bốn nam bốn nữ.
Trong lúc mọi người đang đứng đợi ở trong sảnh, một lát sau liền có một đôi tình nhân đến gần, ngoại hình của đàng trai thuộc loại trẻ đẹp lịch sự, dáng người không cao cũng không thấp, thoạt nhìn dường như rất dễ để nói chuyện, còn đàng gái thì rúc vào trong lồng ngực của hắn, còn chưa đi đến cửa thì đã truyền đến âm thanh kiều diễm đầu tiên:
"Trần Tống Nguyên, hôm nay chúng ta đã ở bên nhau được 1000 ngày, hôm nay anh không được phép làm việc, cũng không cho phép anh chơi trò chơi, anh càng không được phép đi xem những loại hoa cỏ kia, chúng ta đi thẳng đến cửa hàng rồi cùng nhau chơi đùa đi! Em xem qua một chút đã, trò tình nhân chạy thoát khỏi mật thất, đến 5 giờ thì có một cuộc chơi, còn mười phút nữa, chạy nhanh! "
Đợi đến khi hai người hoàn toàn chạy tới, khi hai bên vừa đối mặt nhau, Tô Mạn chợt kinh ngạc.
Đúng thật là trùng hợp.
Người đàn ông này không phải là người buổi sáng đã nhìn xuyên vào cửa sổ xe buýt, là người đàn ông đứng tưới hoa ở trên ban công rồi nhìn thấy sao?
Trần Tống Nguyên lại càng hoảng sợ hơn nữa, hắn thậm chí còn nghi ngờ là bản thân mình bị ảo giác, nhưng diện mạo của Tô Mạn rất có thể nhận ra, hơn nữa quần áo và trang sức dân tộc trên người An Húc lại càng là vật nhận dạng tốt hơn, sự kết hợp này tuyệt đối không có đôi thứ hai.
Hắn nghĩ lúc tới hai người ở trên xe buýt làʍ t̠ìиɦ ác chiến như vậy, ánh mắt của Trần Tống Nguyên thay đổi mấy lần, nhưng bây giờ hắn có muốn chạy cũng không còn kịp nữa rồi, bạn gái hắn Triệu ŧıểυ Lộ đã báo danh, lượt tám người chơi đã đủ, sau khi mọi người giới thiệu họ tên với nhau xong, trò chơi cũng đã chính thức bắt đầu. [vụng trộm luân giao]