Anh chàng Dân tộc di điển trai '
Không cần phải đối mặt với ánh mắt chờ mong của các bạn học nữ, An Húc thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó lại nghệch ra, bọn họ quen nhau sao?
Hắn cũng rất biết nghe lời đi đến hàng cuối cùng, ngồi xuống bên cạnh Tô Mạn, có chút nghi hoặc thấp giọng nói:
“Chúng ta quen nhau sao? Thật ngại quá, có lẽ do trí nhớ tôi không được tốt lắm…”
Thấy chàng trai có chút ngượng ngùng, Tô Mạn bật cười thành tiếng:
“Hiện tại không phải là quen rồi sao?”
Bên cạnh Tô Mạn là một bó hoa hồng rất to, đỏ trắng xen lẫn càng làm tôn lên làn da trắng nõn không tì vết, đôi môi mỏng như cánh hoa hồng mềm mại ướt át, cười lên càng là bách mị sinh huy**.
An Húc có chút rung động, vụng về không biết nên nói tiếp như thế nào, trên da thịt màu lúa mạch lộ ra một chút hồng.
Thấy không khí nói chuyện giữa hai người rất tốt, các nữ sinh còn tưởng rằng là đụng phải người quen, chỉ có thể không cam lòng mà thu hồi tầm mắt.
“Cậu là người dân tộc Di?”
“Ừ, a đạt của tôi, chính là cha tôi, là người dân tộc Di, cậu có thể nhìn ra à?”
“Ừ, gần giống vậy, ngũ quan của cậu rất sắc nét, hơn nữa tôi nhớ rõ dân tộc Di ở thời Hồng Vũ triều Minh sử dụng họ của dân tộc Hán, Chu Nguyên Chương ban họ "Ải, Thúy, An" để thể hiện sự an ủi với Thủy Tây, nên đoán thử đó ~”
“Ồ, vậy cậu là tới đây du lịch à?”
“Đúng vậy, tôi tới xem vẻ đẹp trai của các ŧıểυ ca ca dân tộc Di ~~”
Lại đỏ mặt.
Tô Mạn cảm thấy bản thân giống như là một con sói xám, giương móng vuốt tà ác, đùa bỡn ŧıểυ bạch thỏ đơn thuần. Không quá mười phút, không chỉ hỏi thăm rành mạch hoàn cảnh cá nhân của An Húc, còn trêu đùa người ta mặt đỏ tai hồng, cặp đồng tử trong suốt sáng ngời kia cũng không dám nhìn kỹ nàng.
“Đúng rồi, lần này tôi tới thật ra còn có chuyện muốn điều tra, bạn học An Húc có thể phối hợp với tôi làm điều tra không, như vậy có thể dễ bề để tôi hiểu biết Côn Minh, cùng với một ít cách sống của người dân tộc Di~~”
Nghe đến đó, An Húc đè xuống ngượng ngùng, ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc trả lời các loại vấn đề Tô Mạn đưa ra.
Bao gồm thói quen ẩm thực của người Côn Minh, hình thức chung sống của người dân tộc Hán và người dân tộc Di, văn hóa tập tục mà dân tộc Di đặc biệt có vân vân… An Húc biết gì nói hết, trong lời nói lấy văn hóa dân tộc bản thân mà kiêu ngạo, cũng hy vọng có càng nhiều người có thể hiểu biết bọn họ.
“Được rồi, một vấn đề cuối cùng, An Húc cậu có thể nói cho tôi biết, dươиɠ ѵậŧ… của cậu dài khoảng bao nhiêu không?”
“Khụ, khụ khụ khụ”, dường như ngay sau khi Tô Mạn nói xong, cặp đồng tử trong veo kia có hơi mở lớn, ngay sau đó ho khan kịch liệt, ho đến cả khuôn mặt đỏ bừng.
Tô Mạn nhân cơ hội vỗ vỗ lồng ngực rắn chắc của đối phương, giúp hắn thuận khí, ngữ khí thì là cực kỳ nghiêm túc đứng đắn:
“An Húc cậu đừng thấy ngượng ngùng, đây là một hạng mục điều tra đứng đắn, trước đây chúng ta đã làm điều tra nặc danh trên internet, điều tra chiều dài trung bình dươиɠ ѵậŧ cả nước, dài nhất chính là Tân Cương, 17.61 centimet… Còn Vân Nam, tôi nhìn xem nào, là 10.89 centimet ~~”
Tô Mạn nói xong đưa tầm mắt thoáng hạ xuống chút, như cũ là cái dáng vẻ làm nghiên cứu.
“Lần này tôi chủ yếu là kiểm chứng tính chuẩn xác của số liệu, An Húc, cậu cảm thấy, 10.89 centimet chuẩn xác sao?”
*****