Ở Trên Đường - Trạm Dừng

Chương 31:

Trước Sau

break

Tôi đến điều tra chiều dài trung bình dươиɠ ѵậŧ các thành thị cả nước!

Lúc Tô Mạn rời khỏi sân bay, Từ Trí Viễn cùng Thẩm Văn Triết vẫn còn chưa tỉnh, hai khuôn mặt đẹp trai khắc trong nắng sớm, càng nhiều thêm mỹ cảm khiến người ta lưu luyến.
Giống như trên mỗi con đường, đều sẽ gặp được cảnh đẹp khiến lòng người hướng tới, “Ở trên đường” lại có nghĩa là đi để thưởng thức, nhưng vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại.

Ra khỏi sân bay, không khí trong lành phả vào mặt “tam quang liễm diễm tam thiên khoảnh, mênh mông quần sơn bão cổ thành”*, hành trình Vân Nam, từ Côn Minh đã chính thức bắt đầu!

Côn Minh độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày cả năm khá nhỏ, hè không nóng bức, đông không quá lạnh, bốn mùa như xuân, khí hậu hợp lòng người, khí hậu đặc thù như vậy ở trên thế giới hiếm có, hoa tươi nở ra quanh năm, cỏ cây bốn mùa xanh tươi, nên cũng được ca tụng tốt đặt “Thành Xuân”.

Bữa sáng ăn bún tào phớ thơm ngon tỏa ra bốn phía, sợi bún trơn mịn, tào phớ trắng như tuyết ngon miệng, ăn kèm với thịt băm và nước sốt, tràn ngập dư vị.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Mạn nhìn thấy một chiếc xe hoa, bên ngoài thùng xe màu đỏ, có hai tầng, từ tay vịn đến mặt tường toàn được trang trí bằng hoa, đây là tuyến đường xe buýt du lịch, từ trạm phía nam Côn Minh xuất phát, qua con đường thành phố Vân Nam đầy màu sắc, chợ hoa Đấu Nam, ở làng đại học chờ 20 trạm nữa, tích hợp cả du lịch dã ngoài ngắm cảnh, rất có bản sắc địa phương.

Tô Mạn quả quyết lên xe, ngồi ở hàng cuối cùng tầng hai, xe buýt chạy chậm rì rì, toàn bộ cảnh sắc Côn Minh hệt như một bức ảnh, chậm rãi phơi bày.

Trung tâm Côn Minh là cái hồ xanh biếc, một tòa xây dựng quanh hồ như vậy, lấy thành phố hoa nổi tiếng, chủ đạo của nó sớm đã định trước, so với thành phố lớn bôn ba bận rộn, nơi này có loại thản nhiên tự đắc mộc mạc, ven đường chạm mặt những người mặc quần áo và đeo trang sức dân tộc, các cô gái xinh đẹp miệng cười tươi, Tô Mạn luôn cảm thấy lúc này nên đưa một đoạn sơn ca vào, vừa múa vừa hát mới là hợp nhất với tình huống này.

Người trên xe càng ngày càng nhiều, có dân bản xứ cũng có người đi du lịch, khi gần tới làng đại học, một đám học sinh trực tiếp nháo nhào ùa ra, trên mặt ngập tràn nụ cười thanh xuân, đang thảo luận đợi lát nữa đi sưu tầm phong tục chợ hoa phải chú ý những cái gì, mà trong lúc này, có một nam sinh cực kỳ thu hút ánh nhìn.

Nam sinh ước chừng 24-25, cả người quần áo và trang sức dân tộc màu xanh, bên dưới là chiếc quần váy màu đen, mặc một bộ như thế này, người bình thường có lẽ sẽ có chút yểu điệu, nhưng ở trên người nam sinh này lại vô cùng phù hợp.

Đầu tiên hắn rất cao, Tô Mạn đoán có lẽ sắp tới 1m9, ngũ quan rõ ràng, đôi mắt sâu, làn da gần với màu lúa mì, chính vì vậy bộ quần áo trên người sẽ làm cho sự cao lớn uy mãnh thêm chút cảm giác nhu hòa.

Trên mặt hắn treo lên nụ cười thuần khiết chất phác, khi trả lời vấn đề của bạn học cũng lễ phép ôn hòa, Tô Mạn nghe đứt quãng, biết hắn họ “An”, đang theo học ở trường, lần này cùng nhau ra ngoài làm người mẫu, quay chụp một bộ chân dung dân tộc.

Nữ sinh chung quanh vị học trưởng An này rất nhiều, sau khi lên xe buýt hai tầng, mỗi người càng ăn ý đều để lại chỗ ngồi cho hắn, hiển nhiên là chờ mong được ngồi cùng hắn.

Nhìn thấy cảnh này, Tô Mạn thấy thú vị, dứt khoát cũng cắm một chân, vẫy tay hô:

“ŧıểυ An, cậu cũng ở đây à, mau tới đây!”

*****

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc