“10.89 centimet khẳng định là không hợp lý, cái đó của tôi, cái đó, đại… Đại khái so với Tân Cương, không khác lắm, mấy người bạn mà tôi quen biết, cũng đều không nhỏ…”
Sự xấu hổ hiện ra, theo phản xạ có điều kiện bắt đầu nói sang chuyện khác:
“Internet điều tra khẳng định có sai số, bọn tôi đều chưa từng nghe qua cái điều tra này, có thể là số liệu hàng mẫu không đủ lớn, trước kia tôi cũng cùng từng làm hạng mục điều tra với thầy, tôi nhớ rõ lúc ấy hàng mẫu lựa chọn sử dụng là cái loại này…”
Tô Mạn cũng không quấy rầy nam sinh trình bày và phân tích, dù sao một mực theo đuổi không bỏ cũng không tốt, muốn khiến cho đối phương cam tâm tình nguyện rơi xuống hố.
An Húc sau khi nói một hồi lâu bản thân đều cảm thấy lời nói có chút lộn xộn, mới phát hiện ra Tô Mạn vẫn luôn cười tủm tỉm nhìn hắn, giống như là hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩ của hắn vậy, nàng một bộ giọng điệu trấn an:
“Không sao đâu, An Húc ~~”
Bộ dáng này, giống như là đại tỷ tỷ quan tâm nói dối ŧıểυ đệ đệ, An Húc chỉ cảm thấy hết đường chối cãi, hắn thật sự không hề nói dối, thậm chí còn nói có hơi thiếu chút.
Bị hiểu lầm thì thôi đi, còn bị hiểu lầm là nói dối, vẫn là ở trong loại chuyện này, An Húc có chút nóng nảy.
“Tôi nói đều là thật sự, tôi thật sự, rất to!”
Lời này nói xong hắn cũng ý thức được có bao nhiêu mờ ám, quả thực hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, chỉ có thể kiên cường cứu vãn tôn nghiêm:
“Người Vân Nam bọn tôi, đều rất to đấy”
Càng chùi càng đen.
Tô Mạn đều sắp cười ra tiếng rồi, cái kịch bản trêu đùa này, dùng lên người tâm tư đơn thuần, thật là làm người ta vừa áy náy lại vừa hưng phấn mà!
Nàng làm bộ khó xử nhíu nhíu mi, hơn nửa ngày mới dường như hạ quyết tâm mở miệng:
“Nhưng cái này dù sao cũng là điều tra, cũng là hàng trăm số liệu được thu thập, không thể bởi vì một câu của cậu mà tôi sửa kết quả được… Vì tính nghiệm chứng chân thật, tôi có thể, sờ một chút không?”
Bên ngoài một bộ dáng nghiêm túc tìm tòi nghiên cứu, trong sâu đôi mắt lại mang theo một tia hoài nghi, không đợi đối phương trả lời còn nhanh chóng thêm một câu:
“Đương nhiên, An Húc nếu cậu cảm thấy không thích hợp thì không cần nữa đâu, tôi tin cậu, thật sự tin cậu! Cậu rất to!”
Nàng vẫn là không tin!
An Húc tức đến đều đã quên mất hiểu “Sờ một chút” là có ý gì, trong đầu một trận sung huyết não, dường như là buột miệng thốt ra:
“Có thể, dù sao tôi thật sự không lừa cô!”
*****