Ở Trên Đường - Trạm Dừng

Chương 19:

Trước Sau

break

Chui vào trong chăn của thầy giáo!

Chỉ một câu nói, thanh âm trầm thấp, ngữ điệu vững vàng, như là giấy ráp* cứa qua trái tim, làm người ta không khỏi run rẩy theo, sinh ra một loại chột dạ khó có thể phản kháng, tưởng chừng một trận kinh thiên, cũng không thể nào đánh vỡ được sự trấn định của hắn.

Cơ trưởng đứng đầu cả nước, đúng thật là không bình thường.

“Được, tốt lắm”

Thẩm Văn Triết đang ở trong trạng thái nửa sụp đổ, chỉ có thể máy móc nghe theo mệnh lệnh của thầy giáo, hắn đè lại thân thể mềm mại dưới thân, ra sức rút về sau một cái.

“Ba” một tiếng, ©ôи th!t màu đỏ tím rút ra, cùng với huyệt khẩu phấn nộn tạo nên sự đối lập rõ ràng, giữa hai người vẫn còn dính lại sợi chỉ bạc dâm mĩ…

“Ưm a… Đừng, đừng rút ra… Vẫn muốn, vẫn còn muốn dươиɠ ѵậŧ lớn mà~~”

Thân thể Tô Mạn không tự chủ hơi nhích về phía trước, khuôn ngực trắng nõn nà nhộn nhạo, đứng thẳng không xong, có ảo giác như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã vào trong lồng ngực của Từ Trí Viễn.

Ngay sau đó, ánh mắt người đàn ông chuyển qua trên người nàng.

Bên trong không có tìиɧ ɖu͙©, chỉ có tràn đầy bất mãn và cảnh cáo, Tô Mạn đã đọc hiểu được cảm xúc trong mắt Từ Trí Viễn —— đi ra ngoài mà không hề đợi thêm một chữ “Cút”, có lẽ là sinh ra đã có gia giáo như vậy rồi.

Tô Mạn bị khí thế này làm cho ngứa ngáy, trong nháy mắt lại cảm thấy Thẩm Văn Triết ở phía sau trở nên lu mờ một chút, cho dù là hắn hàng to xài tốt, cây dươиɠ ѵậŧ dài kia ȶᏂασ nàng thật sự rất sướиɠ, nhưng cũng vẫn là có chút không đủ.

Đang trong lúc Tô Mạn nghĩ nên dùng cách gì để ở lại thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh.

“Lão Từ, tôi là lão Lưu đây, sao đèn vẫn còn sáng vậy, cửa cũng không đóng… Có phải buồn phiền không ngủ được không, lúc nãy không phải nói muốn uống rượu sao? Tôi kiếm được non nửa bình Mao Đài, hê, nói nhiều rồi… Tôi đi vào luôn đây…”

Trong lúc trò chuyện, cửa cũng bị đẩy ra một chút.

Thẩm Văn Triết lập tức nhăn mi lại, đây là, tiếng của Lưu Đội mà!

Lưu Đội không chỉ là người phụ trách hàng tổ, còn chủ quản vấn đề tác phong của nhóm bọn họ, một khi bị bắt gặp làʍ t̠ìиɦ cùng nữ hành khách ở trong phòng nghỉ, đương nhiên sẽ không chỉ dừng lại ở cảm giác chột dạ.

Thẩm Văn Triết phút chốc luống cuống, vừa định duỗi tay kiếm Tô Mạn, lại thấy động tác của người phụ nữ so với hắn nhanh hơn nhiều, nàng ấy thế mà một phát nhấc lên chăn của Từ Trí Viễn lên, thừa dịp đối phương còn chưa kịp phản ứng, cả người đã chui vào trong.

Mắt thấy cửa đã mở ra hơn một nửa, Thẩm Văn Triết lập tức quay người, nhảy lên trên giường của mình, kéo chăn che kín mít, đóng giả thành bộ dáng đang ngủ.

Chỉ có điều ngay lập tức, trong phòng liền nhiều hơn một người.
“Văn Triết đã ngủ rồi à… A, trong phòng của các cậu còn có mùi là lạ, có phải tên ŧıểυ tử Văn Triết kia phun ra cái gì mà… Cổ, cổ cái gì mà nước? Cậu phải nói với hắn, nam tử hán đại trượng phu, tô son điểm phấn m* nó nhiều, đường đường dân hàng không chúng ta đi đều là những con người phong cách rắn rỏi…”

Có thể dễ nhận thấy vị Lưu Đội này là kiểu người thích nói nhảm, vừa vào cửa đã không ngừng liếng thoắng.

“Đã rất khuya rồi, có chuyện gì để ngày mai nói đi!”

Tiếng của Từ Trí Viễn bình ổn như cũ, nhưng chỉ có Tô Mạn kề sát hắn biết, cơ bắp trên người người đàn ông đã căng chặt, khắp người đều bao phủ bởi một luồng áp suất cực thấp.
Tô Mạn không chút nghi ngờ, nếu như không phải có Lưu Đội ở đây, nếu như không phải tình huống hiện tại căn bản là không thể giải thích rõ ràng, rất dễ dàng bị người ta coi như hiện trường, Từ Trí Viễn nhất định sẽ dùng một chân đá nàng xuống, không chút lưu tình nào.

Nhưng chính giờ khắc này, nàng đoán chắc, người này không chỉ không hấp thụ ánh sáng tồn tại của nàng, mà còn hỗ trợ che giấu.

*****

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc